
út về cô, có xe đi nhờ miễn phí, cô chắc chắn sẽ không có lý do
gì cự tuyệt.
Kim Hạ nghẹn họng một chút, cổ trở nên cứng
ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngài thật là hài hước, tôi đây chỉ sợ
phiền phức cho ngài thôi, nếu ngài kiên trì như vậy, tôi cứ từ chối thì
quá bất kính.”
Dọc theo đường đi, tâm thần cô đều có chút
không yên, sợ vạn nhất Trần Chi Thành nhìn thấy Lục Xuyên, vạn nhất anh
ta biết thân phận của anh, vạn nhất anh ta biết cô được bao nuôi, vậy
làm sao bây giờ. Lúc này Trần Chi Thành đang ở trên xe buýt công cộng
chật chội, thật vất vả giơ tay ra, ở trên ban phím di động đanh nhanh
hàng chữ: tôi ở đây bị kẹt xe, phỏng chừng sẽ đến muộn một chút.
Kim Hạ lập tức trả lời: không sao đâu, tôi cũng phải một lúc nữa mới có thể đến.
Lục Xuyên nắm tay lái, liếc mắt nhìn cô: “Gửi tin nhắn với ai vậy?”
Kim Hạ cất di động, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: “Là một người bạn nữ của tôi.”
Lục Xuyên lại liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì nữa, trước khi đến nhà ga, Kim Hạ nói: “Đưa đến đây được rồi, bên trong không có chỗ đậu xe,
đỡ phiền phức.”
Lục Xuyên nhìn dòng người hòa cùng dòng xe cộ động đúc trong nhà ga, nhíu nhíu mày, liền thả cô ở gần đây.
Sau khi Kim Hạ xuống xe, mỉm cười vẫy tay nói gặp lại với anh, Lục Xuyên
nhìn cô, vốn định dặn dò cô vài câu, nhưng môi giật giật, lại không biết nói vậy là tốt hay không nữa, liền hơi gật đầu, rồi chạy xe đi.
Kim Hạ nhìn chiếc xe Land Rover lẫn vào dòng xe cộ, nhẹ nhàng thong thả
tiến về phía trước, tâm thần treo cao rốt cục trở về vị trí cũ, cô vác
ba lô trên lưng, rất nhanh đi đến sảnh lớn nhà ga, nghĩ có thể cùng Trần Chi Thành chung xe về nhà, tâm tình của cô từ từ cao lên, giống như
bước chân của cô lúc này.
Lục Xuyên ở trong dòng xe cộ chen lấn, chạy thong thả, không khỏi có chút phiền chán, Land Rover trăm vạn của anh, lúc này không bằng con ngựa điện ven đường chạy còn nhanh hơn. Trong lúc chờ đợi anh nhớ đến Kim Hạ, đột nhiên thấy có chút không
đúng.
Lúc đầu cô từ chối anh chỡ cô, sau khi anh nói giỡn
cô giấu đàn ông bên ngoài, cô lập tức đáp ứng ngay, rõ là có chút mùi
giấu đầu hở đuôi, hơn nữa vì sao khéo như vậy, lúc sắp đến nhà ga nhận
được tin nhắn, còn cố ý nhấn mạnh là bạn gái.
Anh cảm thấy
nghi hoặc này có thể có một trăm loại khả năng để giải thích, nhưng có
khả năng nhất là, cô không phải về nhà một mình, mà có người đi cùng,
tin nhăn vừa mới xuất hiện tại thời điểm đó, hẳn là tin nhắn về nơi gặp
mặt, mà người đi cùng kia, anh cơ hồ có thể chắc chắn là đàn ông.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh đã đen đến thật sự khó coi, cô cũng một người đàn
ông ngồi xe lửa, ai biết có về nhà hay không, nếu làm không tốt chạy đi
buông thả ở một nơi nào khác, chính anh căn bản cũng không biết. Bộp bộp nhấn mạnh vào loa hai cái, mở ra con đường quẹo trái, anh thúc giục
dòng xe cộ như sên phía trước, tận dụng mọi cách biểu đạt để nói, rốt
cục có một con đường có thể quay đầu trong chen chúc.
Chạy
xe trở lại nhà ga, anh lái thẳng bãi đậu xe ở đại sảnh, giờ phút này
trong anh ẩn ẩn loại tâm tình ông chồng bắt gian. Còn chưa đến cửa anh
liền nhìn thấy Kim Hạ, một mình vác bao hành lý đứng đó, cô đã đến nhà
ga cũng không tiến vào phòng đợi, này đủ chứng minh nghi ngờ của anh, cô chắc chắn đang chờ ai đó.
Tìm một cái cột dựa vào, anh
vòng hai tay lại, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô,
một lát sau, anh thấy cô đi đến một cái vẫy tay nào đó, tươi cười treo
trên mặt như một mặt trời nhỏ, anh mới hiểu được, thì ra cô có thể cười
như vậy, thì ra ý cười đến ánh mắt, đôi mắt của cô lại tỏa sáng như vậy.
Chau mày, anh nhìn theo hướng cô, nhìn thấy một người đàn ông đi đến, bước
đi nhẹ nhàng, bộ dáng rất trẻ, giống như mới tốt nghiệp, Lục Xuyên nhất
thời cảm thấy như có một cây đinh đâm vào mắt, rất chói mắt. Cứng rắn mà nói, anh so với Kim Hạ lớn hơn gần mười tuổi, nói cách khác lúc anh đến tuổi có thể có thể nhảy lên nhảy xuống, trèo cây trèo tường thậm chí là tốc váy bạn nữ, Kim Hạ chỉ là đứa trẻ mới vừa sinh ra, ngay cả yêu ghét là gì đều không biết.
Người trẻ tuổi có thể mở miệng nói
loạn, nói mười năm sau tôi sẽ thành công hơn anh nhiều, bởi vì mười năm
Hà Đông mười năm Hà Tây, tương lai ai cũng không thể nói chính xác được, nhưng người lớn tuổi lại vĩnh viễn không thể nói, mười năm sau tôi có
thể càng trẻ hơn so với anh.
Người đàn ông đó đến đứng
trước mặt Kim Hạ, hai người cười nói một lát, Lục Xuyên thấy Kim Hạ vươn tay trái, vén tóc dài ra sau tai, trên mặt mang theo biểu tình e lệ,
động tác nhỏ vô ý này của cô làm cho cây đinh trong mắt Lục Xuyên đâm
càng sâu, đâm vào trong thịt, một trận đau đớn. Khó trách cô từ đầu đến
cuối đều thờ ơ với anh, thì ra trong lòng cô đã có người!
Trong mắt hiện lên một tia u ám, anh nhìn lại người đàn ông mặc quần áo màu
trằng, đánh giá vài lần từ trên xuống dưới. Anh từ chối tin tưởng anh
lại bị đánh bại bởi một thằng nhỏ có vài sợi lông trên đầu như vậy, hắn
ngoại trừ trẻ hơn so với anh, còn có gì mạnh hơn anh chứ?
Kim Hạ nói chuyện phiếm với Trần Chi Thành,