Sắc Yêu Ngọt Ngào

Sắc Yêu Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326301

Bình chọn: 7.00/10/630 lượt.

mà hốt hoảng, cơ hồ nghĩ đến lời nói không có

chuyện gì lại ân cần, không gian tặc thì cũng là trộm cắp, anh tích cực

mua này nọ cho cô, sau lưng chắc chắn có mục đích.

Lục

Xuyên đi ở bên cạnh cô, quan sát biểu tình của cô, cho dù mua nhiều đồ

như vậy, cô hình như không đặc biệt vui vẻ, thậm chí có chút thất thần,

ngược lại chính anh thực hưởng thụ cảm giác tiêu tiền cho cô. Do dự nửa

ngày, anh vẫn hỏi: “Em bình thường thích cái gì?”

Kim Hạ

kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, anh vừa rồi,

là hỏi thăm sở thích của cô? Nhưng mà, anh hỏi cái này làm gì a? Đột

ngột hỏi như vậy, không có hoàn cảnh nguyên nhân kết quả gì, cô thật sự

nghĩ không ra.

Lục Xuyên thấy cô sửng sốt, biết câu hỏi của mình có chút kì quái, liền che giấu nói: “Tôi muốn nói, sau lễ quốc

khánh có lịch trình gì không, nếu như em có chỗ muốn đi, nơi muốn tham

quan, tôi có thể dẫn em đi.”

Anh vừa nói như vậy, Kim Hạ

ngược lại càng thêm sợ hãi: “Ngài đây là, làm sao vậy? Cho tôi nhiều

quần áo như vậy, vừa muốn đi du lịch với tôi, không phải là cho tôi bữa

cơm cuối cùng chứ?” Trước khi hành hình phạm nhân tử hình, không phải

đều cho ăn rất ngon sao.

Lục Xuyên phủ phủ cái trán, hơi

thở dài, chính mình có tâm ý tốt muốn làm cô cao hứng, không nghĩ đến cô lại hiểu lầm, nói: “Em không về nhà ở lại đây chiếu cố tôi, tôi mua

chút gì đó cho em, cho em sống phóng túng, không phải thực bình thường

sao?”

Kim Hạ nghĩ, tuy rằng ở lại đây là bị anh ép, nhưng

tốt xấu gì cô cũng có chút hy sinh, như vậy nhận chút hồi báo của anh

cũng không quá đáng: “Cũng được, dù sao tôi cũng không thể về quê, ở đây luôn ở suốt trong nhà cũng thật nhàm chán, không bằng đi đâu đó chút

cũng tốt. Bắc Kinh tôi không quen hết, bằng không anh làm chủ đi.”

Lục Xuyên mỉm cười, gật đầu cũng được. Trở về anh đem lịch trình mấy ngày

an bài một chút, sau khi thu xếp kế hoạch xong, anh mới nhận ra sau Kỳ

Thư, anh không cùng đi du lịch hai người với cô gái nào như vậy nữa,

giống như đang hẹn hò với người yêu.

Cho nên Kim Hạ không giống .

Anh không thể tiếp tục phủ nhận.

Không gặp cô sẽ nhớ đến cô, biết trong lòng cô không có anh sẽ khó chịu, thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác sẽ tức giận, suy nghĩ tính

toán giở trò để cô ở lại không tự giác muốn làm cô cao hứng, anh nghĩ,

ước chừng anh, có lẽ, có thể, đã thích cô rồi.

Trong lễ

quốc khánh đi chỗ nào đều người người tấp nập, cố cung Hương Sơn và

Trường Thành căn bản không có cách nào ở lại, Lục Xuyên liền chọn một

nơi không đứng đầu Vân Mộng Sơn, với anh mà nói chỗ nào anh cũng đã đi

qua, cho nên phong cảnh không thành vấn đề, chỉ cần có Kim Hạ theo bên

người là tốt rồi.

Cuối thu không khí se lạnh, một đường

phong cảnh như tranh, Kim Hạ cầm di động, thấy hình ảnh có góc độ tốt,

sẽ cẩn thận chụp lại. Lục Xuyên không thích chụp ảnh, máy ảnh để ở nhà

không mang, nhìn sườn mặt cô đang chuyên chú chụp ảnh, nghĩ, có lẽ cho

cô một cái máy ảnh có thể làm cho cô vui vẻ hơn so với cho cô quần áo.

Khóe mắt Kim Hạ phát hiện anh nhìn chính mình, liền quay mặt đi, cầm máy tự

tin quay về anh, mỉm cười: “Muốn tôi chụp cho anh một kiểu không.”

Lục Xuyên theo bản năng vẫy tay tránh né: “Tôi không thích chụp ảnh.”

Kim Hạ cười cười, dời màn ảnh: “Vậy quên đi, tôi không dọa anh.”

Lục Xuyên lại có chút hối hận, để cho cô chụp một chút cũng không có gì,

nghĩ nghĩ, anh đi qua, lấy điện thoại của cô, thuận tay đưa cho một

người qua đường bên cạnh: “Phiền anh, chụp giùm chúng tôi một bước hình

thân mật được không?”

Kim Hạ ngỡ ngàng nhìn Lục Xuyên, anh

chỉ rõ cách chụp, đi đến bên người cô, tự nhiên đưa tay khoát lên vai

cô, người qua đường là một chú đang đeo một cái máy ảnh chuyên dụng

trước ngực, gương mặt một bộ rất nhiệt tình, ông giơ di động lên, nhắm

ngay hai người: “Tôi đếm một hai ba.”

Lục Xuyên mỉm cười khóe mắt thoáng nhìn Kim Hạ còn chưa hết sửng sờ nhìn anh, từ trong hàm răng vứt ra một câu: “Nhìn ống kính.”

Kim Hạ thế mới lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn về phía trước, còn chưa kịp làm dáng, ông chú đã kêu ba, tiếp theo bấm máy chụp ảnh.

Lục Xuyên nhận ảnh nhìn: “Ưm, tôi lên ảnh cũng không tệ lắm.”

Kim Hạ ghé vài bên cạnh, thẩy biểu tình của chính mình giống như đang mộng

du, không khỏi bỉu môi, nếu không phải anh bỗng nhiên khoát tay lên bả

vai cô, làm sao cô có thể có loại vẻ mặt này.

Lục Xuyên cầm máy trả lại cho cô, tiếp theo thuận tay dắt tay cô đi về phía trước: “Nhiều người, cố gắng đừng để tách ra.”

Kim Hạ sửng sốt, theo bản năng định rút tay ra, nhưng lại sợ chọc anh mất

hứng, trong lòng do dự, dưới chân bước đi thất tha thất thuể, lại là

đường lên núi, một chân không có nâng đủ, mũi chân vấp vào cục đó ở trên bậc thang, thiếu chút nữa quỳ xuống, may mắn Lục Xuyên đúng lúc giữ

chặc lấy cô.

Nắm chặt tay cô chút, Lục Xuyên nói: “Nhìn đi, nếu không phải tôi kéo em lại, lúc này chắc chắn em đã đập vào mặt đất rồi.”

Kim Hạ miễn cưỡng cười cười: “Kỳ thật tôi có thể tự mình đi, anh không cầm nắm tay tôi.”

Lục Xuyên lôi cô tiếp tục đi về phía trước,


XtGem Forum catalog