
tiêu diệt nó.
“Nhưng mà…” Nhưng cô không muốn ở lại, Trần Chi Thành còn đang chờ cô…
Lục Xuyên thấy cô khẽ cau mày do dự, không vui vẻ nói: “Vừa rồi em cố ý
không tiếp điện thoại của tôi, tôi đã thấy, bây giờ em lại không muốn ở
lại chăm sóc tôi, nếu ở bên cạnh tôi làm em khó chịu như vậy, không bằng tôi thả cho em một con đường sống, chúng ta cứ như vậy mà chấm dứt đi?”
Kim Hạ trong lòng kinh hoảng, trên mặt rất nhanh mỉm cười: “Tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói tôi không về.”
Cô lấy điện thoại cầm tay ra, trước gọi điện thoại cho ba, nói bây giờ
mình phải tăng ca, sau lại gửi cho Trần Chi Thành một tin nhắn giải
thích tình huống. Lục Xuyên thấy cô hợp tác, trong lòng mới khoan khoái
một chút, trực tiếp lái xe đến bệnh viện của Trầm Dục.
Trong phòng, Trầm Dục nhìn thấy Lục Xuyên cùng Kim Hạ, kinh ngạc mở rộng ánh mắt: “Sao lại đến nữa?”
Lục Xuyên không kiên nhẫn ngồi trên ghế: “Hỏi gì ngốc vậy, tất nhiên là bị bệnh mới đến.”
Trầm Dục không nhìn Lục Xuyên, trực tiếp đi đến trước mặt Kim Hạ: “Thuốc đưa lần trước cô đều cho hắn uống đúng giờ chứ?”
Kim Hạ gật đầu: “Ở nhà anh ấy đều uống thuốc đúng giờ, trong lúc đó anh ấy
từng có một thời gian như tệ như đứa trẻ, nhưng tôi có dặn anh ấy, anh
cũng uống thuốc đúng giờ.”
Trầm Dục nghi hoặc: “Vậy thức ăn thì sao?”
“Theo lời anh nói, tôi đều làm đồ ăn nhẹ, chưa có anh ấy ăn cay đồ ăn kích thích.”
Trầm Dục quay đầu nói với Lục Xuyên: “Này, tôi hỏi cậu có vụng trộm ra ngoài uống rượu hay không?”
Lục Xuyên liếc trắng mắt, vẫy tay với Kim Hạ: “Em đi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ, để bác sĩ Trầm khám cho tôi.”
Kim Hạ gật đầu im lặng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, lúc này Lục
Xuyên mới nói: “Tôi không có bệnh, cậu tùy tiện lấy cho tôi chút thuốc
bổ dạ dày, hay vitamin gì đó cũng được.”
Trầm Dục cằm đều nhanh há ra: “Không bệnh giả bệnh, trong hồ lô cậu bán thuốc gì?”
Lục Xuyên hừ một tiếng: “Liên quan cái rắm gì đến cậu.”
Tầm Dục giả vờ đáng thương: “Nhưng cậu lợi dụng người ta như vậy, người ta có cảm giác thật không thoải mái thôi.”
Lục Xuyên lại hừ một tiếng: “Liên quan gì đến tôi.”
Trầm Dục dứt lời: “Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ không lấy thuốc cho cậu.”
Lục Xuyên đứng lên: “Vậy tôi đi tìm bác sĩ khác.”
Trần Dục lập tức nhảy lên: “Đừng đi, tôi hợp tác, cậu nể tình chúng ta cùng
nhau lớn lên, nói cho tôi một chút, tôi mới có thể hợp tác thật tốt, câu nói có đúng không a?”
Lục Xuyên thấy hắn chuyển sang thân
phận bạn từ nhỏ ra nói, trong lòng có chút dao động, nhưng anh trực giác nếu nói ra chân tướng giả bệnh, gần là để giữ Kim Hạ lại bên người,
chắc chắn sẽ bị Trầm Dục nhạo báng, cho nên kiên định đánh gãy ý nghĩ
này trong đầu.
Cố ý thở dài, có vẻ rất tâm sự, anh nói:
“Bây giờ chưa đến lúc, chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói cho câu đầu
tiên. Trước mặt chuyện cậu phải làm, chính là lấy cho tôi một giấy chuẩn đoán bệnh.”
Trầm Dục nhìn biểu tình của anh, dựa vào dao
tình nhiều năm, anh cũng biết cho dù có hỏi tiếp cũng không lấy được đáp án, nói: “Không thành vấn đề, để làm cho chuẩn đoán càng thêm chân thật đáng tin, tôi sẽ lại tiến hành nội soi dạ dày cho cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Kim Hạ nghe thấy bên trong bỗng nhiên truyền đến
tiến hét thảm, chỉ chốc lát sau, Lục Xuyên cầm giấy chuẩn đoán cùng đơn
thuốc tinh thần khoan khoái tâm tình vui vẻ đi ra: “Theo tôi đi lấy
thuốc.”
Kim Hạ gật đầu: “Tôi đi nói lời tạm biệt với bác sĩ Trầm.”
Lục Xuyên kéo cổ tay cô: “Không cần thiết.” Tiếp theo liền một mạch kéo cô rời đi.
Lấy thuốc về nhà, Lục Xuyên từa người vào đầu giường, sai khiến Kim Hạ thâu lại phim tài liệu Wall Street trên kênh Cctv vào DVD, tiếp theo nói:
“Tôi khát, lấy cho tôi ly nước.”
Kim Hạ thành thật nghe lời hầu hạ, cho dù cảm thấy anh mắc bệnh có chút kì quái, nhưng đâu tiên
bác sĩ Trầm đã cho đơn thuốc, thứ hai bây giờ cô không nghĩ ra anh giả
bệnh thì được lợi gì, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời tin lời bác sĩ
Trầm.
Thu phim xong, cô đi vào phòng bếp rót cho anh ly
nước, Lục Xuyên nhân lấy, uống vào một ngụm nhỏ, nhíu mày: “Quá nóng,
tôi muốn nước ấm.”
Kim Hạ đi đổ thêm chút nước lạnh, rồi
bưng lại, Lục Xuyên vừa nhận lấy, còn chưa uống đã nói: “Tôi không muốn
cái này, tôi muốn nước mật ong.”
“…” Thái dương Kim Hạ có
chút run rẩy, nhưng lại không muốn chọc giận anh, dù sao cô bị anh phát
hiện cố ý không tiếp điện thoại của anh, cô tự giác có chút đuối lý:
“Được, tôi đi cho thêm chút mật ong.”
Bưng nước mật ong đã
pha xong đến trước mặt anh, Lục Xuyên lạnh lùng từ từ nhìn thoáng qua:
“Tôi lại không muốn uống nước, tôi muốn ăn trái cây.”
Kim Hạ không nói gì: “Bây giờ trong nhà không có trái cây.”
Lục Xuyên chậm rãi nhìn cô: “Làm cho có trái cây không cần tôi dạy em đúng không?”
Kim Hạ kiềm chế cảm xúc của chính mình, lộ ra tươi cười nịnh nọt: “Vậy tôi đi mua, ngài muốn ăn cái gì?”
Lục Xuyên phun ra hai chữ: “Quả nho.”
Kim Hạ đến trước cửa hàng trái cây trong khu nhỏ mua mấy chùm, sau khi rửa
sạch đưa đến phòng ngủ, Lục Xuyên nhìn chăm chú vào TV, ánh mắt cũng
không n