
vết thương
nhỏ.” Tay chống lên ngực anh, muốn khoảng cách giữa hai người nới ra một chút, cánh tay anh lại úp trên lưng cô, làm cho cô không thể mảy may
động đậy.
Lục Xuyên liền đem cô giam cầm ở trong lòng anh
như vậy, không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào vết thương kia. Cho đến hôm nay anh mới nhìn ra, dưới nhù hòa hời hợt kia của cô, lại cất giấu phẩm chất quật cường.
Không chịu nói của cô, đại biểu cho, cô
không chịu ỷ lại vào anh, thế giới của cô là một vòng tròn, anh ở bên
kia giới tuyến, bên ngoài.
Tay úp lên lưng cô dần thắt chặt, ánh mắt của anh cũng từ từ sắc bén lên: “Tôi đây đổi câu hỏi, vết thương này, là ai đánh?”
Kim Hạ rốt cục nâng mắt lên nhìn anh: “Đáp án câu hỏi này, rất quan trọng đối với anh sao?”
Lục Xuyên gặng từng chữ: “Thật, quan, trọng.”
Kim Hạ lại ngẩn người, cô không nghĩ đến, anh thế nhưng lại thoải mái thừa
nhận, cái này biến thành cô ngược lại không biết nói gì mới tốt.
Lúc thấy anh ở trước trạm, cô chỉ biết, người đàn ông phong trần mệt mỏi
này đến rồi, không phải vì lý do gì khác, cũng chỉ vì lo lắng cho cô.
Nhưng mà…
Cô thở dài thật dài: “Biết đáp án thì sao? Lấy bạo chế bạo?” Cho dù đánh
ba người kia một chút, cũng không thể đổi lại cô và ba không bị đánh.
Ánh mắt Lục Xuyên như đi qua chìm trong băng: “Bằng không thì sao? Lên khóa giáo dục đạo đức?” Có thể động tay đánh một cô gái nhỏ, mặc kệ đối
phương là ai, đều không bằng loại cặn bã. Huống chi, anh chỉ nhìn vết
thương kia, cũng đã phẫn nộ muốn giết người.
“Tôi không
cần.” Kim Hạ cúi mặt xuống, nhẹ giọng nói. Cô thật sự không cần, cô
không muốn trêu chọc thị phi gì nữa, thầm nghĩ mang theo cả nhà, rời
khỏi chỗ này.
Lục Xuyên nâng cằm cô lên: “Nhưng tôi để ý, em coi như là giúp tôi, nói cho tôi biết ai đánh, vì sao đánh em.”
Kim Hạ nhìn anh, vẫn trầm mặc, ánh mắt của Lục
Xuyên và cô giằng co sau một lúc lâu, bại trận. Anh buông cánh tay nâng
cằm cô, cái trán nhẹ nhàng chạm vào của cô, khẽ thở dài một cái: “Vì sao không chịu nói cho tôi biết? Chẳng lẽ em không tức giận, không muốn tôi giúp em mở miệng mắng họ sao?”
Kim Hạ chậm rãi lắc đầu,
tay phủ lên trước ngực anh, thắt lưng vẫn bị anh giữ chặt: “Tôi không
phải không tức giận, chỉ là càng lo lắng báo thù sau này, bọn họ trả đũa người thân của tôi, vậy nên làm cái gì bây giờ.” Huống chi, người xưa
có câu: rồng mạnh khó áp chế rắn đầu xỏ, Lục Xuyên mặc dù ở thủ đô có
trọng lượng, nhưng đây là một thị trấn ở Sơn Tây, anh chưa chắc có biện
pháp.
Lục Xuyên để ý cô nói bọn họ, xem ra bắt nạt cô là
người ngoài, lại không chỉ một người. Nếu cô băn khoăn như vậy, chính
mình nếu muốn khuyên cô nói ra tình hình thực tế, nhất định phải gia
tăng lợi thế. Nhẹ nhàng cọ cọ cái trán cô, anh ôn nhu nói: “Tôi đã vì em xuất đầu, sẽ không lưu lại hậu hoạn cho em. Bất quá nếu em thật sự lo
lắng, có thể mang theo người nhà đến Bắc Kinh sống, tôi có phòng trống.”
Kim Hạ ngoài ý muốn giương mắt, đầu hơi lui ra sau chút, chăm chăm nhìn
thẳng Lục Xuyên, sau một lúc lâu nói không ra lời. Anh, nguyện ý cho cô
nhà ở? Nếu thật có thể mang theo bà nội cùng ba ba rời khỏi địa phương
quỷ quái này, cho dù phải dựa vào người đàn ông trước mặt này, cô cũng
chỉ có thể đồng ý.
Sau khi trầm mặc thật lâu, cô do dự mở
miệng, dùng một loại thanh âm nhỏ không thể nhỏ hơn hỏi: “Anh thật sự,
cho mượn phòng để người nhà tôi ở?”
Lục Xuyên thấy giọng
nói của cô có chút thả lỏng, mỉm cười, quả nhiên như anh dự đoán, nhà ở
là uy hiếp của cô. Tối hôm qua ở thư phòng, tìm được vé xe lửa đi về cô
mua lễ quốc khánh, khi anh nhìn đến nơi đến, anh liền biết được vì sao
cô toàn nói tiền mua nhà ở.
Trước đây anh chỉ biết cô ở Sơn Tây, nhưng không nghĩ đến lại là một nơi thâm sơn cùng cốc, mà chuyện
đáng sợ hơn, là địa phương của một hạng mục hóa chất, đó là do tỉnh khác chưa được phê chuẩn qua, bởi vì ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, làm cho
chất độc thấm vào lòng đất, nguồn nước bị ô nhiễm, hủy diệt không chỉ
một thế hệ con người, mà là nhiều thế hệ, nhưng trăn trở bởi lợi ích
hạng mục mang lại, cuối cùng rời xuống đất Sơn tây, lúc ấy quần chúng
thị uy biểu tình quá, bất đắc dĩ đều bị trấn áp, hạng mục cưỡng chế khởi công.
Cô cần tiền như vậy, làm muốn thoát khỏi vận mệnh
của chính mình đi. Tự tay vuốt nhẹ hai má của cô, anh hơi gật đầu:
“Đương nhiên, em nguyện ý ở bao lâu thì ở, miễn phí.”
Tầm
mắt Kim Hạ từ hai mắt anh, chậm rãi lướt xuống đến lồng ngực anh, do dự
có nên tin tưởng anh hay không, có muốn đánh cược một phen. Cho đến bây
giờ, mỗi phân tiền cô kiếm được từ trong tay anh, đều xứng đáng công sức bỏ ra, nhưng chuyện mượn căn hộ này, vượt quá quan hệ bọn họ, là một
loại quan tâm của anh, trong lòng cô có bao nhiêu sợ hãi, cái gọi là
miệng mềm cắn người, tay ngắn bắt người.
Chỉ là, có thể
mang người nhà đi khỏi nơi này, đối với cô mà nói, cám dỗ thật sự quá
lớn, đó là chuyện cô năm mơ cũng muốn, nghĩ đến đời này không có cơ hội
thực hiện được, Hơn nữa, Lục Xuyên ở thủ đô có thể lực, nếu ba ba đến
đó, nói không chừng phiền toái anh giật dây một cá