
Kim Hạ: “Mình đi với cậu.”
Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã trễ, cậu về đi.”
Trần Chi Thành nhún vai: “Mình là đàn ông, sợ trễ cái gì.”
Kim Hạ vẫn lắc đầu, vẫn không đối diện với anh ta: “Cậu đã theo mình thật
lâu, chắc cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Chi Thành như có chút suy nghĩ nhìn cô, rất lâu sau, cô vẫn không chịu được giương mắt nhìn anh ta.
Anh ta có trực giác, cô là đang cố ý bất hòa với anh ta. Chỉ là anh ta
không hiểu vì sao cô dựng lên loại biến hóa này, lúc trước rõ ràng tốt
đẹp hoàn hảo, sau khi mua hoa quả trở về, cả người liền có vẻ có chút
lãnh đạm.
Là anh ta làm sai, hay nói sai gì rồi sao?
Hơi xoay đầu, anh ta nhìn bà nội: “Bà nội, giờ đã trễ thế này, hai người
các người một già một trẻ một mình trở về cháu lo lắng, không bằng cháu
đưa các người, bà có chịu không?”
Bà nội nhìn mắt Kim Hạ, gật đầu đâu có.
Nghe vậy, Kim Hạ không thể tin thở dài mấy cái, cũng không từ chối nữa, cùng Trần Chi Thành mang bà nội bình an đưa về nhà.
Từ trong phòng đi ra, đi đến giao lộ đường Phân Xóa, cô thấy Trần Chi
Thành vẫn đi với cô, dường như muốn chỡ cô về bệnh viện. liền hỏi: “Nhà
cậu ở đâu?”
Trần Chi Thành sửng sốt, tự tay chỉ một hướng: “Bên kia.”
Kim Hạ nhẹ nhàng nở môi cười, tầm mắt dừng ở nút thắt trên cổ áo anh ta:
“Hôm nay cảm ơn cậu, mình trở lại bệnh viện, đi bên này, cậu về trước
đi.” Nói xong liền xoay người: “Mình trở vào bệnh viện với cậu, cậu một
mình trực đêm, thân thể sẽ ăn không tiêu.”
Kim Hạ quan sát
tay anh cầm lấy cổ tay cô, giống như có thể cảm nhận từ lòng bàn tay
anh, không ngừng truyền đến ấm áp cuồng cuộn, cô rất dễ chịu.
Thật lâu sau, cô đẩy tay kia ra: “Không cần, tự mình không thành vấn đề.”
Trong lời nói của cô lộ ra kiên quyết, làm cho Trần Chi Thành sửng sờ giữa
đường lớn, không biết nên nói gì mới được cô đồng ý, để cho anh ta ở lại bên cạnh cô.
Cứ như vậy ngây người sửng sốt, Kim Hạ đang
muốn xoay người, đi được vài bước, anh ta đuổi theo đến, che trước người cô, trinh trong kêu đầy đủ họ tên cô: “Kim Hạ.”
Hai chữ, nói năng có khí phách.
Kim Hạ rốt cục nâng mắt kên, chống lại hai tròng mắt của Tần Chi Thanh, con ngươi sáng long lanh kia, như được khảm ánh sao đêm mùa hạ ở bên trong. Trong nháy mắt, cô cảm thấy chính mình cũng bị hút vào.
Trần Chi Thành nhìn cô, mắt chứa thâm ý, hai tầm mắt giao nhau, dây dưa, dần dần, Kim Hạ như đọc được ý tứ của anh ta, ước chừng cũng đoán được anh
ta xuống một câu muốn nói gì.
Cô trực giác, run run suy
nghĩ muốn mở miệng ngăn cản, chỉ tiếc câu nói kia đã muốn nở rộ bên tai
cô, có một loại tư thái ôn nhu dị thường: “Anh thích em, để anh ở cùng
em, được không?”
Trong phút chốc, toàn bộ thế giới đều im
lặng lắng xuống, trong trời đất trống trải, chỉ có tiếng vọng câu này:
Anh thích em, để anh ở cùng em, được không?
Bỗng nhiên cô cảm thấy trong mắt có nước.
Thì ra chính tai mình nghe được người trong lòng thổ lộ với mình, thật sự lay động lòng người như thế.
Trước mắt Trần Chi Thành đang chờ đời không yên, yết hầu của anh ta run run
kịch liệt, từ ngữ đó trong bụng đã liều lĩnh, trào lên bên miệng, gần
như muốn thoát ra.
Nhưng, cô nhớ đến chạng vạng cô ngồi ở
ven đường, trước mắt ráng chiều như máu. Khi đó cô, là lạnh lùng hà
khắc, lý trí mà thông suốt.
Tư tâm nói đi, Trần Chi Thành lưng đeo không nổi cuộc sống một nhà các cô.
Cô có nhiều dục vọng lắm, ví dụ như muốn ba ba ở bệnh viện thật tốt, muốn
cho anh đi thay thận, muốn mua căn hộ ở Bắc Kinh, để cho bà nội có thể
rời khỏi nơi này an hưởng tuổi già…
Dục vọng nhiều như vậy, cô sợ anh không đủ sức, hơn nữa, cô cũng muốn phụ trách với người nhà
anh, nguyện vọng của cha mẹ anh, vậy nên làm gì bây giờ.
Huống chi, anh ta là người vì lý tưởng gianh cánh, nếu muốn bay cao, sao có thể bị gông xiềng bởi tiền tài?
Cô thật sự không muốn, cũng không thể tưởng tượng, làm cho anh ta biến
thành một người vì đồng tiền, mỗi ngày mệt mỏi, điều đó sẽ mài mòn anh
ta một thân ánh sáng rực rỡ, sa đọa thành một người thường hai mắt chết
lặng.
Bóng đêm rất tối, chặt đứt con đường đi thông vào lòng anh ta.
Không phải không ham mê thiêu thân lao đầu vào lửa, hoặc loại liều lĩnh xinh
đẹp nhảy người khỏi vách núi đen, chẳng qua, mỗi người đều có vận mệnh
của chính mình phải đeo trên lưng, cô không thể trốn tránh.
Vì thế trong không khí lạnh như băng, cô nghe thấy thanh âm chính mình: “Thật xin lỗi, mình có bạn trai.”
Trần Chi Thành ngoài ý muốn mở rộng ánh mắt, lúc trước anh ta nói bóng gió
với bạn tốt của cô Lý Tuyết Mai, chứng thật cô cũng không có bạn trai,
hơn nữa anh ta cũng có cảm giác cô có tình cảm tốt với mình, chẳng lẽ là chính mình tính toán sai?
Nhịn không được nói ra tâm ý của bản thân, không muốn tiếp tục đợi nữa, vì anh ta muốn chiếu cố cô, mà
loại cảm giác này trong ngày hôm nay, so với trước đây bất luận ngày nào đều mãnh liệt hơn, chính là anh ta hoàn toàn không nghĩ đến, cô thể
nhưng lại có bạn trai.
Mất mát thở dài, tim giống như bị
đào một hố lớn, thật lâu sau anh ta mới nói: “Mình vẫn nên đưa cậu trở