Sắc Yêu Ngọt Ngào

Sắc Yêu Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326532

Bình chọn: 8.00/10/653 lượt.

t hay

không, ba cô ấy bị nhiễm trùng đường tiểu, phí trị liệu một tháng ít

nhất phải hai vạn. Tự con tính tính chi phí này, 1 năm trôi qua bao

nhiêu tiền, ít nhất 20 vạn đi, hai năm trôi qua, một căn hộ trao tay còn có, lại một năm, tiền một chiếc xe liền đáp vào.

Nghe vậy, bước chân Kim Hạ hoàn toàn dừng lại,

theo bản năng, nhẹ tay nhẹ chân, lùi về sau hai bước. Trần Chi Thành

trầm mặt giây lát: “Mẹ, sao mẹ có thể biết chuyện này?”

“Sao mẹ không biết được? Bệnh viện này chính là điểm lớn như vậy ở địa

phương, sau khi mẹ tùy tiện cái gì không nên đều biết được. Mẹ nguyên

bản cũng có lòng tốt, đến hỏi thăm bệnh tình của ông ta, nàu biết rằng

ông ta có bệnh sử này.”

Trần Chi Thành không nói gì, mẹ anh ta còn nói: “Con cũng đừng cảm thấy mẹ thực tế, giống như để tiền ở

trong mắt. Con bây giờ mới tốt nghiệp, một tháng có thể kiếm bao nhiêu

tiền, sao có thể gánh vác được chuyện này? Con cũng đừng quên cô ấy còn

có bà nội, ít nhất cũng sáu bảy mươi đi, vạn nhất có 3 bệnh 2 đau, tiền

tiêu này liền giống như nước chảy a.”

“Mẹ, mẹ nói cho con

biết.” Sau khi im lặng thật lâu, Trần Chi Thành rốt cục mở miệng: “Nhưng đây là chuyện của con, mẹ mẹ không cần lo lắng.”

“Chuyện

này sao là chuyện của con?!” Thanh âm phụ nữ trung niên cao lên, ham

muốn tức giận dâng lên: “Con nếu không đủ sức, không thể hỏi chúng ta

đòi tiền? Lại nói mẹ và ba con cay cay khổ khổ nuôi con lớn lên, chính

là hy vọng con trở nên nổi bật, về sau ở Bắc Kinh mua phòng ở, mang

chúng ta đến phụng dưỡng. Nếu con mang tiền khoát lên người cô ta, khi

nào có thẻ mang mẹ với ba cơn rời khỏi nơi quỷ quái này?!”

“Mẹ, tiền mua nhà ở con sẽ nghĩ biện pháp, mẹ không cần lo lắng.” Người già

đang nổi nóng, cùng bà tranh luận chỉ khiến sự tình càng làm càng căng,

không bằng tự mình lui từng bước. Hơn nữa phụ nữ vốn là động vật không

phân rõ phải trái, so với nói sự thật, không bằng ôn nhu dụ dỗ: “Hơn

nữa, mẹ, mẹ cũng nghĩ nhiều quá, bát tự con cùng cô ấy còn chưa trao đổi đâu, mẹ sao lại nói đến chuyện sau này vậy, buồn lo vô cớ quá.”

Phụ nữ trung niên bỏ ra cánh tay con quấn quít lấy mình, nóng nảy nhìn anh

ta một cái, nói: “Tóm lại mẹ mặc kệ, mẹ phản đối con thích cô ấy, nếu

các con muốn kết giao, mẹ cũng phản đối!” Nói xong nhấc chân liền đi lên lầu.

Kim Hạ thấy bà muốn lên lầu, trong lòng cả kinh, vội

vàng ổn định hô hấp, rón ra rón rén chạy thoát trước, bên tai còn tiếng

vong câu kia: mẹ phản đối con thích cô ấy.

Chẳng lẽ, Trần Chi Thành, thật thích mình?

Nghiêng ngã lảo đảo, cô trực giác bỏ chạy trở về phòng bệnh, bà nội thấy hai

tay cô trống trơn, kinh ngạc nói: “Sao trở lại nhanh như vậy, hoa quả

đâu?”

Kim Hạ thế này mới bừng tỉnh, chính mình muốn ra

ngoài mua hoa quả, xấu hổ cười cười, cô nói: “Cháu quên, bây giờ đi.”

Xoay người liền đi ra ngoài lại, trên hành lang gặp Trần Chi Thành trở

về, cô có chút bối rối nên tầm mắt xa cách, vừa rồi trong lúc vô tình

nghe được đối thoại của bọn họ, làm cho trong đầu cô một mảnh hỗn loạn,

nhưng thật ra Trần Chi Thành vẻ mặt ôn nhu cười: “Cậu muốn đi đâu?”

Kim Hạ nói năng có chút lộn xôn, một từ một từ nhảy ra ngoài: “Tôi, tôi đi, mua, hoa quả.”

“Mình đưa cậu đi.”

Kim Hạ kích động xua tay: “Không, không cần, mình từ đi.” Nói xong vội vàng búng vào đầu anh ta, bước nhanh rời đi.

Mua hoa quả xong, trên đường trở về, đầu óc cô vẫn hỗn loạn, bước chân dưới chân hơi ngừng lại, liền thuận tiện ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Cô sợ

hãi, sợ hãi nhìn thấy Trần Chi Thành, không biết nên dùng biểu cảm gì

đối mặt với anh ta. Cô đã làm phức tạp, mẹ anh ta nói lời kia, tuy là sự thật, nhưng không thể tùy hứng không lo lắng.

Tuy bây giờ

cô không thể xác nhận 100%, nhưng cô tin tưởng Trần Chi Thành, hẳn là

thích cô, nếu không mẹ anh ta sẽ không nói như vậy. Cô nghĩ sao cô được

may mắn này, có thể được người trong lòng thích, nhưng cô lại bất hạnh

dữ dội, trong lúc đo hai người, ngay cả khả năng bắt đầu, cũng cực kỳ bé nhỏ.

Lúc chạng vạng, mặt trời chiếu ngã về tây, ánh nắng

chiều sáng hồng xuyên qua tầng tầng bụi vàng như khói mù, khi vào mắt

cô, lại có một loại bi ai dày đặc, như là mờ mịt trên chiến trường,

không biết ai chết trận, chảy xuống sông máu khô cạn lạnh thấu.

Cũng không tươi đẹp đến mức nhìn thấy giật mình, nhưng rất nặng đến mức làm

cho người ta hít thở không thông, hít thở không thông đến muốn khóc.

Cô bỗng nhiên nhớ đến không biết ai đã nói qua, thế giới vốn là một tòa cô nhi viện, chúng ta đều là cô nhi trong đó.

Cô độc, oanh oanh liệt liệt mà đứng.

Kỳ thật không phải không muốn dựa vào, chính là người thích hợp kia, sợ là chưa xuất hiện.

*

Trở lại phòng bệnh, Kim Hạ điều chỉnh lại tâm tình tốt, Trần Chi Thành

giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, giống như lời nói kia của mẹ anh

ta, đối với anh giống như là bị muỗi cắn một chút mà thôi.

Ông Kim Đầu nghe lời dặn của bác sĩ, ở bệnh viện qua đêm, Kim Hạ ở lại chăm sóc, trước lúc vào đây, cô tính đưa bà nội về, bà cụ già có tuổi, không chịu nỗi một đêm thức trắng.

Trần Chi Thành cũng đứng lên, nói với


Polly po-cket