Teya Salat
Sắc Yêu Ngọt Ngào

Sắc Yêu Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326521

Bình chọn: 9.5.00/10/652 lượt.

im Hạ, đây

là bà nội cô ấy.” Sau đó lại nói với Kim Hạ: “Đây là mẹ mình, làm việc ở phòng khám bệnh bên kia.”

Kim Hạ cúi đầu, khiêm nhường cung kính mỉm cười: “Chào dì.”

Phụ nữ trung niên trên mặt cười rộ lên: “Xin chào, là bà nội con không thoải mái sao?”

Kim Hạ lắc đầu: “Không phải, là ba con bị bệnh, con mang bà nội qua thăm.”

Trần Chi Thành vẫy tay với mẹ: “Mẹ, chúng con đang vội đi, quay lại nói sau a.”

Phụ nữ trung niên đứng lại chỗ một lát, xoay người một cái, đi theo lên:

“Tôi đi với các người đến nhìn, nếu có cần cái gì, bệnh viện tôi quen

thuộc, nói không chừng có thể giúp đỡ việc.”

Kim Hạ được

yêu thương mà kinh ngạc, xua tay: “Dì không cần phiền toái, dì còn việc

của dì, có vấn đề gì chúng con có thể tự mình xử lý.”

Phụ nữ trung niên cười hớ hớ: “Không có việc gì đâu, dù sao đường cũng không đến vài bước, tốn không bao nhiêu thời gian”

Kim Hạ còn muốn từ chối, Trần Chi Thành cho cô ánh mắt xong rồi: “Được rồi, để cho mẹ mình đi theo đi, cậu không nên đoạt thăm viếng của bà.”

Kim Hạ đành phải gật đầu, bốn người đồng loạt đến phòng bệnh, phụ nữ trung

niên hỏi đại khái tình huống bên dưới, hàn huyên một lát rồi rời đi, sau khi bà nội vào phòng bệnh, thấy bộ dáng con mình bị đánh xong, liền vẫn xoa ngực than thở, Kim Hạ ở bên kiên nhẫn trấn an, nếu ở trên mấu chốt

này, bà nội vừa tức bị bệnh, cô thật sự không biết kế tiếp nên làm cái

gì bây giờ.

Trần Chi Thành cùng Lý Thiết Sinh ra bên ngoài

phòng bệnh nói chuyện này, sau một lúc lâu, anh ta một mình trở lại, Kim Hạ hỏi: “Thầy Lý đâu?”

Trần Chi Thành ngồi xuống bên cạnh cô: “Ông ấy đến mỏ quặng phỏng vấn.”

Kim Hạ rất áy náy: “Thật ra cậu không cần ở lại, tự mình có thể. Cậu vừa

tham gia công tác, vì việc riêng không đi phỏng vấn, sợ lãnh đạo sẽ có ý kiến với cậu.”

Trần Chi Thành cười nhún vai không sao cả: “Sẽ không, thầy mình thực thấu tình đạt lý, cậu đừng lo lắng.”

Trên mặt anh ta ôn nhu cười ở đáy lòng Kim Hạ tan chảy ra, một mảnh ấm áp

dào dạt. Có anh ta ở đây, cô cuối cùng cảm thấy kiên định một chút, nếu

lại gặp chuyện gì, tốt xấu có người có thể thương lượng.

*

Trần Chi Thanh dẻo miệng, lúc ông Kim Đầu tỉnh lại, anh ta liền bồi ông nói

chuyện phiếm, ông Kim Đầu ngủ, anh ta liền bồi bà nội tán gẫu, đều chọc

cười người già, cũng xua tan lo lắng.

Kim Hạ ở bên cạnh im

lặng nhìn, ngẫu nhiên chen vào 1 2 câu. Cô tự biết không phải là người

hài hước, chỉ biết cứng nhắc khuyên giải an ủi người khác không cần lo

lắng, nhưng Trần Chi Thành không giống, anh ta sẽ nói câu chuyện ngắn

chuyện cười làm cho đối phương bật cười, gián tiếp hóa giải ưu lo, không dấu vết.

Trên đường anh ta tiếp điện thoại, tắt máy nói với Kim Hạ: “Mình có việc đi chút, lập tức quay lại.”

Kim Hạ gật đầu, tầm mắt đuổi theo bó dáng anh ta rời đi, bà nội đợi Trần

Chi Thành biến mất ở cửa phòng bệnh, mới lôi kéo tay cô: “Cháu gái, cháu cùng thằng bé kia, là quan hệ gì a?”

Kim Hạ nghe được ý trong lời nói của bà nội, có chút ngượng ngùng: “Con và cậu ấy không có gì, chỉ là bạn học trung học.”

Bà nội ý tứ sâu xa: “Bà quan sát thằng bé kia rất tốt, dáng người cũng rất tốt.”

Kim Hạ dạ: “Cậu ấy tốt lắm.”

Bà nội còn nói: “Không biết có người yêu chưa?”

Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”

Bà nội thấy cháu gái cúi đầu, ánh mắt mất mát ngừng trên mặt đất, cảm thấy hiểu rỏ, nói: “Vậy đợi một lát bà nội hỏi thăm hỏi thăm.”

Kim Hạ có chút nóng nảy, giương mắt sẵng giọng: “Bà nội, không cho phép

người đi hỏi, cháu…” Cô không thể cùng anh ta một chỗ, cô đã bán cho Lục Xuyên.

Bà nội hỏi lại: “Cháu không thích hắn?”

Kim Hạ trầm mặc.

“Cháu có người yêu?”

Kim Hạ vẫn trầm mặc.

Bà nội buông tay: “Cháu không thích.”

“Bà nội…!” Kim Hạ năn nỉ: “Chuyện của cháu, bà để cho cháu tự mình giải quyết đi.”

Bà nội thở dài: “Được rồi được rồi, cháu gái trưởng thành, không cần bà nội làm chủ.”

Kim Hạ trầm mặc, không thể nào giải thích. Bà nội bỗng nhiên nhớ đến cái

gì, vỗ đùi: “Đúng rồi, người giúp đỡ mình, còn chưa chính thức cảm tạ,

như vậy, cháu gái, cháu ra bên ngoài mua chusthoa quả, tốt xấu biểu đạt

tâm ý.”

Kim Hạ lấy trả tiền bao: “Tôi lấy cái này đi.”

Không phải không hy vọng xa vời cùng Trần Chi Thành ở chung một chỗ, chỉ là

cô mơ hồ thấy, anh ta tốt như vậy, mà nhìn đã dạng phụ nữ, không xứng

với anh ta. Cũng từng nghĩ đến, lòng tham một chút, lại tham một chút,

đợi đến một ngày rời khỏi Lục Xuyên, giấu diếm chắc chắn tự mình đi qua, không có làm bộ quanh minh chính đại đứng trước mặt anh ta, chẳng sợ lo lắng không thể, chẳng sợ biết mình không xứng.

Chỉ là, anh ta sẽ thích cô sao?

Hai cầu thang máy đều chay lên, Kim Hạ nghĩ chuyện Trần Chi Thành, trong

lòng khó tránh khỏi nôn nóng, liền chạy đến cầu thang lầu, dù sao ở lầu

3, đi xuống chắc chắn nhanh hơn so với chờ thang máy. Mới đi được 2

bước, chợt nghe được một âm thanh quen thuộc từ góc cầu thang lầu truyền đến: “Mẹ hỏi cái này làm gì?”

Bước chân Kim Hạ theo bản năng chậm lại, Trần Chi Thành? Sao anh ta lại ở đây?

Tiếp theo một thanh âm phụ nữ vang lên, nghe có tuổi: “Con có biế