
nh từ đầu đến cuối một lần, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng cô rơi nước mắt, ngay cả đỏ mắt cũng chưa từng gặp qua. Cô khóc lên, có bộ dáng gì? Lại là chuyện gì làm cho cô khổ sở?
Liều mạng hút điếu thuốc, anh vứt đầu thừa còn lại của điếu thuốc ra ngoài, đốm lửa
màu đó nhanh chóng rơi xuống, rất nhanh bị chôn vùi trong bóng tối, anh
nhớ đến lần đầu tiên thấy cô, trong ngõ nhỏ kia, trên mặt cô có biểu
tình âm tình bất định.
Trên người cô mang theo bí ẩn, anh đã sinh ra hứng thú, rục rịch muốn đẩy ra cửa lớn đi thông vào thế giới của cô.
Nhưng mà, sau khi đẩy ra thì sao? Này cũng không phải công viên dạo chơi,
thanh toán vé vào cửa, đi vào tham quan một phen, sau đó có thể vỗ mông
chạy lấy người.
Anh ẩn ẩn một loại trực giác, một khi tham
quan cuộc sống của cô, cuộc đời của anh, có lẽ sẽ không khống chế được
cũng không nói trước được.
*
Ba người đều một đêm không ngủ.
Trước sáng sớm, Trần Chi Thành gọi điện thoại cho Kim Hạ, nói mình sẽ đi
phỏng vấn, sẽ không đến bệnh viện cùng với cô, nhưng nếu có chuyện gì
cần giúp, xin cô nhất định nói cho anh ta.
Kim Hạ đáp ứng
rồi, cúp điện thoại, lại có chút hối hận với chuyện ngày hôm qua, ban
đêm cũng như vậy những điều không cam lòng cùng tiếc nuối này lặp đi lặp tai quanh quẩn trong lòng cô.
Cô suy nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ cô sẽ không trả lời như vậy.
Chỉ tiếc, ván đã đóng thuyền.
Lúc sắp đến giữa trưa, di động lại vang lên, Kim Hạ nhìn người gọi đến, lại là Lục Xuyên. Cô trực giác anh gọi đến không có gì tốt, cho nên khi ở
bên người phòng bệnh tiếp điện thoại, giọng nói của cô có chút mệt mỏi
và thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi ở nhà ga, qua đây đón tôi.”
“Hả?” Đầu óc Kim Hạ có chút như đang nằm mộng: “Anh ở nhà ga? Anh ở… Nhà ga nào?”
“Nhà em ở địa phương nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn có thể có hai nhà ga?”
Kim Hạ cứng lại một chút: “Anh, anh sao lại muốn đến đây?”
“Tôi…” Lục Xuyên hiếm khi có chút nghẹn lời. Buổi sáng lái xe ra khỏi cửa, rõ
ràng muốn đi làm, đã chạy đến cửa cơ quan, lại quay đầu một cái, chạy về phía nhà ga: “Tôi, đến giải quyết công việc.”
Cô ở bên
cạnh anh, vẫn hầu hạ thật chu đáo, anh không thích ăn gừng, cô nấu cháo
sẽ không bó vào, anh thích để đồ bừa bãi, cô luôn thay anh săp xếp lại
ngăn nắp, đặt ở chỗ thuận tay… Bởi vì cô vẫn luôn chu đáo, cho nên ngày
hôm nay không có lên xe lửa, cũng không có xin phép anh, chuyện mới này
có vẻ kỳ quái. Anh nghĩ nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, mới có thể
làm cho cô quên có chừng có mực, mới có thể làm cho cô khổ sở.
Giải quyết công việc? Kim Hạ hồ nghi nhíu mày, anh làm sao có thể đến loại
địa phượng này giải quyết công việc? Không có lý a. Hay nói, anh đặc
biệt đến vì cô? Cũng không có lý luôn, cô chỉ sợ không có quan trọng như vậy.
Lục Xuyên thấy cô nửa ngày không có phản ứng, không kiên nhẫn hỏi: “Em rốt cuộc có đến đón tôi hay không?”
Kim Hạ lấy lại tinh thần, cố ý nói: “Anh đến giải quyết công việc, vì sao muốn tôi đến đón anh a?”
“Tôi…” Lục Xuyên bị ứ họng, lui từng bước: “Bằng không em nói cho tôi biết em ở đâu, tôi đi xe đến đó.”
Thử đến đây, Kim Hạ hiểu được không sai biệt lắm, anh đến đây không phải để giải quyết công việc, rõ ràng là đến tìm cô. Cô chỉ là không nghĩ đến,
anh thế nhưng sẽ đến. Trầm mặc chốc lát, cô cũng không tính vạch trần
anh: “Tôi có chút việc, đi không được, hẳn là sẽ có người đến đón tiếp
anh đi.”
Lục Xuyên nghe xong, không khỏi có chút tức giận.
Anh biết anh lấy cớ không cao siêu, cô thông minh như vậy, nhất định
đoán được ý đồ thật sự anh đến đây. Nếu anh không xa ngàn dặm, đặc biết
đến quan tâm cô, cho dù cô không nói cảm ơn, thế nhưng nói cô có chút
việc? Tiếp anh môt chút sẽ chết sao?!
Giật giật cổ áo, anh
nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho em hai lựa chọn, hoặc là em đến tiếp
tôi, hoặc là tôi lục tung huyện này lên để tìm em, sao?”
Trong lòng Kim Hạ cả kinh, tính cách Lục Xuyên cô hiểu rõ, muốn cái gì nhất
định phải có được, nếu không đi đón anh, cô thật khó tránh khỏi anh sẽ
làm ra chuyện thiêu thân lao vào lửa gì. Khẽ thở dài, cô thỏa hiệp nói:
“Anh ở ngay tại nhà ga không cần đi loạn, tôi lập tức qua đó.”
Tìm thấy Lục Xuyên đứng ở trước trạm, anh mặc áo bành tô màu xám nhung cừu, bên trong là áo lông cổ chữ V màu lam sẫm, cùng áo sơ mi màu trắng, tại nhà ga nho nhỏ kia, anh dễ nhìn thấy như vậy, khí thế cùng xung quanh
không hợp nhau, làm cho Kim Hạ liếc mặt liền phát hiện ra anh.
Lục Xuyên cũng liếc mặt một cái liền nhìn thấu Kim Hạ, trong lòng mừng
thầm, ngoài miệng lại lải nhải: “Em không phải nói lập tức sao, như thế
nào nửa ngày mới đến vậy?”
Kim Hạ nghĩ, cô đã chạy đến rất
nhanh được không, nhưng trên mặt vẫn cười: “Anh muốn đi đâu đây? Tôi có
thể miễn phí chỉ đường cho anh.”
Đợi cô đi đến gần, thế này Lục Xuyên mới thấy, bên trái mặt cô ở chỗ xương gò má, có một khối máu
tụ nhợt nhạt. Nhíu nhíu mày, anh tự tay kéo cô vào lòng mình, cẩn thận
nhìn khối màu sắc chói mắt kia, nhíu mày: “Làm sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Kim Hạ hơi xa cách chút: “Không có việc gì, một chút