Sắc Yêu Ngọt Ngào

Sắc Yêu Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326960

Bình chọn: 9.5.00/10/696 lượt.

ời gian xóa mờ, anh từ một người thẳng thắng, yêu ghét rõ ràng, biến

thành đá cuội ôn hòa, khôn khóe.

Không biết vì sao, anh đột nhiên có chút phiền chán, như có cái gì thúc dục ở sâu trong lòng, phất cờ hò reo muốn lao đến, anh cơ hồ theo bản năng, tiền đem cảm xúc bất

thường này trấn áp đẩy xuống.

« Nói như vậy, em hạ quyết

tâm phải đi ? » Khẩu khí của anh dần dần sắc bén, ánh mắt cũng từ từ tối đi : « Em đừng quên mục đích lúc trước em đồng ý được tôi bao nuôi. Đạo lý nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, em sẽ không không

hiểu. »

« Tôi biết. » Kim Hạ thở sâu : « Nhưng biết cũng

muốn đi, cho dù bị anh đuổi ra ngủ ngoài đường, cũng muốn đi. Này đã

không còn là vấn đề tiền bạc. » Dừng một chút, cô nhẹ giọng nói : « Tôi

không nghĩ tiếp tục phụ thuộc vào anh, cũng không nghĩ tiếp tục nhận

tiền của anh, cho nên anh thả tôi đi đi. »

« Không cần tiền của tôi ? » Lục Xuyên hừ cười : « Vây ba em làm sao bây giờ ? Cuộc sống của các người làm sao bây giờ ? Sống ở đâu, ăn cái gì ? »

Kim Hạ im lặng một lát : « Rời khỏi anh, tôi tệ nhất tệ nhất, cũng chỉ là

quay lại cuộc sống trước kia. Khi đó sống sao, về sau tiếp tục sống vậy. » Huống chi, Hướng Nam đáp ứng giúp đỡ với cô, chỉ cần còn có núi xanh, sợ gì không có củi đốt.

Lục Xuyên nhìn dung nhan không sợ

hãi gợn sóng trước mắt kia, trong lòng dần dần tràn ngập một loại khủng

hoảng không hiểu, khó có thể tả bằng lời. Nếu một người phụ nữ, cô không hề cần tiền của anh, không hề cần anh chiếu cố, vậy anh phải dùng cái

gì, mới có thể giữ cô ấy ở bên người ?

« Em còn có tự tôn

cao như vậy ? Không thể nhẫn nhịn như vậy ? » Lục Xuyên lần đầu cảm thấy bất lực : « Tôi đã cho em hứa hẹn, cho dù kết hôn, tôi với em cũng

không thay đổi, cho dù có ngày tôi muốn em đi, rôi sẽ cho em bồi thường

tốt nhất. Như vậy em cũng không thể chịu đựng ? Em có biết có bao nhiêu

phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, các cô tranh đấu cúi đầu muốn sống cuộc sống

như vậy hay không ! »

Kim Hạ khẽ thở dài: “Thực xin lỗi, tôi không phải các cô ấy.”

“Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, hàm răng khống chế thật nhanh, ngồi giống như

pho tượng, trầm mặc, thậm chí phẫn nộ. Anh cho cô khoan dung không từng

nghĩ đến, cô lại không hề cảm kích, ngược lại là chính mình vạn phần

không muốn.

Từ khi nào, Lục Xuyên anh trở nên chật vật như vậy, thật buồn cười?!

Kim Hạ thấy anh trầm mặt, cũng im lặng ngồi, hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không mở miệng trước, thẳng đến khi không khí buột chặt này bị

một tiếng chuông di động thình lình phá vỡ.

Kim Hạ nhận điện thoại: “Vâng? Là tôi. Anh đã đến cổng tòa nhà? Vâng, anh nhấn 1901, tôi mở cửa cho anh. Vâng, bái bai.”

Lục Xuyên mắt lạnh nhìn chằm chằm cô, Kim Hạ cắt di động, giải thích: “Tôi

tìm người chuyển nhà, tối hôm nay liền chuyển đi, anh muốn kết hôn, hai

chúng ta lại tiếp tục ở chung không thích hợp. Về phía ba tôi tôi sẽ mau chóng tìm phòng tốt để bọn họ chuyển ra ngoài, đến lúc đó trả lại chìa

khóa cho anh.”

Lục Xuyên trong lòng cười lạnh, nhe răng

cười, cười nhạo, thì ra cô đã quyết định chuyển đi, căn bản không định

trưng cầu ý kiến của anh, chẳng qua thông báo với anh một tiếng. Một khi đã như vậy, vậy anh giữ cô lại làm gì? Phải đi thì đi, anh còn không

tin rời cô, trái đất sẽ ngừng quay!

Kim Hạ nghe thấy chuông cửa vang, đứng dậy đi mở cổng cho sư phó ở dưới lầu, Lục Xuyên từ lúc

đó trở đi, cũng không thấy nhúc nhích qua, chưa nói một câu, giống như

một pho tượng trang nghiêm, ngay cả quần áo trong nếp gấp đều mang theo

sức dãn cùng phẫn nộ.

Anh nghe thấy sư phó vào cửa, mang

hành lý của cô từng bao từng bao chuyển ra ngoài, nghe thấy bước chân

của cô, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến, đặt chìa khóa phòng trước mặt anh,

nghe thấy thanh âm của cô, giống như nước suối róc rách trong núi rừng,

nói cho anh trong tủ lạnh có gì, thuốc viêm dạ dày để ở đâu, âu phục còn chưa giặc phải nhớ cầm theo…

Anh nghe cô nói rất nhiều, cuối cùng cô nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp theo bước chân rời xa, răng rắc khóa cửa.

Đã xong.

Anh cảm thấy nội tâm có cái gì, ngay lúc cửa đóng lại, nát.

*

Cũng không biết ngồi ở bên bàn ăn bao lâu, anh đã lâu rồi không có càm thấy

cả người vô lực như vậy, như là cảm giác cột sống bị người nhổ mất.

Anh đứng lên, lại không biết chính mình đứng lên muốn làm gì, theo bản năng ở trong phòng lắc lư. Đẩy cửa phòng làm việc ra, trên giá từng xếp đầy

sách, nay chỉ còn lại thưa thớt vài cuốn, tủ quần áo trong ,phòng ngủ,

xuất hiện vài chỗ trống, đột nhiên thật sự chói mắt, nhà vệ sinh trên bệ rửa mặt, khăn mặt của cô, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt, tất cả đều

không thấy, chỉ có trong bếp, bát sứ Thanh Hoa lần đầu tiên bọn họ đi

siêu thị mua thì còn…

Tim giống như bị xé rách, anh không

biết vì sao cảm thấy phẫn nộ, cầm bát lên, toàn bộ quăng xuống đất đập

nát, tiếp theo liền tông cửa ra ngoài.

Khi Trầm Dục nhận

được điện thoại của Lục Xuyên, đang ở trong nhuyễn ngọc ôn hương vui đến quên cả trời đất, anh nghe thấy đầu bên kia một câu lời ít ý nhiều: Ra

ngoài uống rướu với mình, chỉ biết chuyện


Old school Swatch Watches