
, chẳng buồn nghĩ ngợi, vung tay
cho hắn một bạt tay:
- Mẹ kiếp, anh thật là giả tạo! Lợi dụng tôi mà không
dám nói ra!
Hắn ta cúi đầu không nói gì.
Tôi ngoảnh mặt đi, nước mắt trào ra như vỡ đê.
- Ngày mai chuyển vào thẻ tôi 5.000 tệ, tôi phải trả
tiền nhà. Lát nữa tôi sẽ gửi số tài khoản cho anh! - Tôi lấy tay lau nước mắt,
lạnh nhạt nói rồi mở cửa xe bỏ đi.
Tôi cũng không biết mình đã lao ra khỏi xe của Lưu
Minh Cương như thế nào nữa, chỉ nhớ lúc đó rất nguy hiểm, suýt nữa thì bị một
chiếc xe lao ngang qua đâm phải. Lưu Minh Cương chạy đến kéo tôi lại, tôi liền
vung tay cho hắn ta thêm một bạt tai. Cái bạt tai ấy hội tụ đầy đủ sức mạnh và
sự uất ức trong tôi, ngay cả bàn tay tôi cũng thấy đau rát.
Đều tại Lãnh Linh! Nếu như không phải cô ta thì tôi
đâu có phải nịnh nọt Lưu Minh Cương? Cô ta mới chính là nguyên nhân của mọi
việc.
Tôi cười nhạt, gọi điện thoại đến số của anh Hùng. Đó
là anh em của Lưu Minh Cương, một con bạc ở sòng bài, hàn huyên vài câu rồi nói:
- Anh Hùng, anh có thể giúp em hả giận lần này không?
Anh ta tưởng tôi đang nói đùa, liền cười ha ha trong
điện thoại:
- Cô em, sao lại kết oán với giang hồ hả?
Tôi nói:
- Anh trai không biết đấy thôi, có kẻ muốn cướp đi
tính mạng của em!
6
Tề Tề nghe tôi thảo luận với cô ấy về vấn đề liên quan
đến sự sống và cái chết liền trợn tròn mắt nhìn tôi:
- Cậu không bị bệnh đấy chứ?
- Cậu mới bị bệnh đấy! Cậu có cái nhìn kỳ thị đối với
những phụ nữ đã ly hôn.
- Hay là thử gặp thêm một người nữa? Người cuối cùng
có gặp không? - Tề Tề nói.
Trước mắt tôi chợt hiện ra cái nhà trọ lạnh tanh và
khuôn mặt hợm hĩnh của Lãnh Linh. Tôi nghiến răng trèo trẹo, rít qua kẻ răng:
- Gặp!
Những ngày tiếp theo đó, xem mặt đã trở thành nghề thứ
hai của tôi, gần như cứ cách vài hôm tôi lại bị Tề Tề kéo đi xem mặt một lần.
Công nhân viên chức, thầy giáo, ông chủ tư nhân, nhân viên doanh nghiệp… thôi
thì đủ mọi ngành nghề, nhưng thu hoạch dường như bằng không, lần nào cũng kết
thúc cùng với bữa cơm. Nói theo cách của Tề Tề có nghĩa là, không có khách quen
nào cả.
Hôm ấy, tôi ngồi một mình trong quán cà phê tới tối
muộn. Những cuộc xem mặt liên tiếp khiến cho nhiệt tình trong tôi từ từ bị giảm
sút để rồi cuối cùng chẳng còn tí hào hứng nào nữa. Giấc mộng hôn nhân của tôi
dần dần bị “những vấn đề không ổn” bóp chết. Nhìn Tề Tề thay bạn trai cứ như
thay áo, ấy vậy mà sao tôi chẳng tìm thấy nổi một đối tượng để mà phát triển?
Tôi tổng kết lại, thấy có các nguyên nhân chính sau
đây:
Thứ nhất: cảm giác không ổn. Hai người ngồi đối mặt,
tôi nhìn thấy bốn chữ. Trên mặt anh ta khắc chữ “tìm vợ”, trên mặt tôi khắc chữ
“xem mặt”. Ý nghĩa của bốn chữ này đại khái là: Chúng ta là người cùng chí
hướng, chẳng cần phải vòng vo làm gì, cứ nói thẳng ra là được. Nói tóm lại là
tốc độ và độ máu lửa đều không thể nắm bắt, nói thế nào làm thế nào cũng có vẻ
quá giả tạo. Đôi bên nhìn nhau đều bằng ánh mắt giả tạo và ngại ngùng.
Thứ hai: vấn đề nói chuyện không ổn. Nếu như không
phải là đích thân trải nghiệm thì có đánh chết tôi cũng không tin, nam nữ đi
xem mặt lại nói toàn những chuyện vô v. Lúc gặp một công chức nhà nước, anh ta
hỏi tôi: “Chồng trước của em giờ vẫn còn chứ?”. Tôi nghe xong liền thấy chán
ngay, thờ ơ nói: “Chết rồi!”. Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Ừ, vợ trước của
anh vẫn còn sống, chỉ có điều cô ta bỏ theo trai rồi!”. Tôi nghe xong suýt nữa
thì chết sặc. Đấy, chúng tôi nói toàn những vấn đề vớ vẩn, chẳng ăn nhập. Có
cần thiết phải khai rõ hoàn cảnh của mình như vậy không?
Về sau lại gặp một anh làm ở Cục Xây dựng, vừa gặp mặt
đã nói về vấn đề quy hoạch thành phố, nghiêm khắc phê bình chính sách quy hoạch
của thành phố là không hợp lý. Tôi ngồi đối diện im lặng nhìn bộ dạng hùng hổ
của anh ta mà thấy tim đập chân run, chỉ sợ nhỡ anh ta quá khích lại hất cả cái
bàn ăn vào người tôi.
Thứ ba: động cơ không đơn giản. Rất nhiều người đàn
ông nhắm vào độ tuổi của tôi. Mặc dù đội ngũ những người đã ly hôn liên tục
được trẻ hóa, nhưng độ tuổi của tôi vẫn là lý tưởng nhất trong số những phụ nữ
đã ly hôn (tôi mới 25 tuổi, mới có 25 thôi). Điều này đối với những người đàn
ông không có dũng khí đi tán tỉnh những cô gái chưa kết hôn đúng là một lựa
chọn hợp lý. Do vậy có rất nhiều người đàn ông vừa gặp đã thẳng thừng nói sau
này tôi nhất định phải sinh cho anh ta một đứa con. Xin chú ý, ở đây là “nhất
định phải”, vì vậy nếu không muốn sinh thì thôi, anh ta sẽ đi tìm người khác.
Tôi đã gặp một ông chủ người Quảng Châu, vừa đến gặp đã nói với tôi: “Em phải
đẻ cho anh một thằng con trai!”
Tôi nhìn cái mồm đầu răng vàng của ông ta, cố ý hỏi:
“Nếu là con gái thì sao?”
Ông ta hừ giọng: “Thì sao á? Rất đơn giản, thì đẻ
tiếp!”.
Tôi rất muốn trêu ngươi ông ta, định hỏi: Nếu vẫn là
con gái thì sao? Nhưng thấy cứ hỏi tiếp như vậy thì thật tẻ nhạt nên thôi không
hỏi nữa. Tôi thấy ông ta không phải là tìm bạn đời mà là tìm một cái máy đẻ thì
đúng hơn.
Xem ra mọi việc không hề dễ dàng như tôi vẫn tưởng
tượng. Tôi thở dà