
ể thực hiện, thì đối với người nghe tràn đầy kỳ vọng lại giống như thành phản bội, chẳng thà lúc trước người nói không nói, người nghe không nghe thấy thì hơn a.
“Chi Tâm, Chi Tâm, Chi Tâm!” Khứ Ác kéo theo chùm râu dài, liên thanh
kêu gọi, đuổi theo người nào đó phía trước đang chạy nhanh như gió,
“Lương Chi Tâm ngươi vì sao không đếm xỉa tới bần đạo a?”
Chi Tâm ôm con, thở phì phì cắm đầu chạy đi, không để ý đến lão nhân vô dụng không thể giúp đỡ nương tử ở phía sau.
“Lương Chi Tâm, ngươi là hài tử ngoan, không thể học theo lũ con buôn trên đời làm cái chuyện qua sông đoạn cầu a. Huống chi, bần đạo cũng chưa nói là không giúp được nương tử ngươi a…. Ui da! Ngươi đột nhiên đứng lại cũng không thể nói trước cho bần đạo một tiếng sao?”
Chi Tâm đôi mắt to chớp chớp, con ngươi đen trong vắt, sùng bái cùng cảm kích mạnh mẽ
tuôn ra. Bảo Nhi trong lòng hắn cũng trừng đôi mắt nhỏ long lanh nước
làm như tha thiết lắm. “Khứ Ác gia gia, ngươi có thể giúp nương tử sao?”
Tự xưng là tu thân dưỡng tính, giỏi kiềm chế – Khứ Ác đạo trưởng lúc này
chán nản, “Ngươi khi nào học được nịnh hót như vậy chớ? Có thể giúp thì
ngươi kêu bần đạo ‘Gia gia’, không thể giúp chính là ‘Lão nhân’?”
“Ngươi có thể giúp hay không nha?.”
Bảo Nhi cũng nhe răng nhỏ, “Cạc cạc!” giơ bàn tay béo nhỏ ra, túm lấy chòm râu dài lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt.
“Có thể giúp, đương nhiên có thể giúp!” Khứ Ác nhảy lùi ba bước, né tránh
tiểu ma thủ tàn phá, “Chính là, biện pháp này ngươi phải đồng ý, nếu
ngươi hối tiếc, thì không thể thi triển được rồi.”
“Có thể giúp nương tử không?”
“Đó là đương nhiên.”
“Có thể giúp nương tử Chi Tâm sẽ không hối tiếc!”
“Nhìn bộ dạng ngươi đối với nương tử xem như bảo bối thế kia, thật không chắc chắn a.” Khứ Ác lắc đầu, “Biện pháp kia là phương pháp vô cùng đặc
biệt, cũng rất nguy hiểm, sai từng bước sẽ…… Tóm lại, hiện tại ta trước
tiên nghĩ cách bảo vệ nương tử ngươi đã, cái biện pháp kia khi nào vạn
bất đắc dĩ thì dùng……”
“Biện pháp gì?” Nghe thấy tiếng con trai
La Chẩn ra cửa nghênh đón, vừa vặn nghe thấy Khứ Ác chốt hạ một câu,
“Đạo trưởng hiện tại không thể nói sao?”
“Aizz—, biện pháp này dẫn tới hung hiểm, một cái không tốt sẽ……”
“So sánh với hiện tại La Chẩn lúc nào cũng đề phòng bị người bắt hồn, cái nào hung hiểm hơn nữa?”
“Này…… trước vào phòng, đợi bần đạo thiết lập kết giới, lại nói chuyện tiếp a. Nếu Lương thiếu phu nhân đối với phương pháp này có thể tiếp nhận, còn
thỉnh thuyết phục Chi Tâm phối hợp mới được. Sợ nhất là hắn không thuận
theo a……”
“Nhị hoàng tử phải đi về sao?” Phạm Dĩnh chân mày đầy lo âu, “Vậy quả nhiên là các hạ cân nhắc kết quả rồi?”
Ngọc Vô Thụ làm như vô sự, cười cười, “Ta lần này, mượn danh nghĩa là tham
dự lễ mừng Hàng Hạ quốc đi sứ đến đây. Hiện giờ, tất nhiên là nên trở
về, làm sao còn cần cân nhắc mà đi.”
“Nhưng Nhị hoàng tử mục đích chân chính vẫn chưa……”
“Phạm Dĩnh, ngươi đã khuyên ta nhiều lần, đã hoàn thành trách nhiệm của bằng hữu rồi, đa tạ.”
Nghe hắn hiển nhiên không muốn nhiều lời, Phạm Dĩnh nhíu mi hỏi: “Nếu La tam tiểu thư gả cho người khác, ngươi thật sự có thể thản nhiên vô vị sao?”
Giữa chân mày Ngọc Vô Thụ co lại một chút không thể nhìn rõ, lại hé môi cười cười, “…. Nếu, nàng gả cho người khác, liền chứng minh rõ ràng nàng đối với Vô Thụ dụng tình không đủ, ta còn có thể như thế nào đây?”
“Các ngươi làm sao lại đến bước này chứ?” Phạm Dĩnh thở dài ai thán, “Ngươi
khởi hành về nước, La tam tiểu thư cũng quay về chỗ cũ… Aizz—.”
“Quay về chỗ cũ?” Ngọc Vô Thụ mâu quang chợt lóe, “Cái gì gọi là quay về chỗ cũ?”
“Chính là trở lại lúc trước a. Coi như chưa bao giờ cùng ngươi quen biết, mỗi người đều trở lại vị trí của riêng mỗi người.”
“Nàng……” Một mạch tức giận nhuộm thấm khóe mắt đuôi mày, “Đây là nàng chính mồm nói?”
“Ân công nương tử nói La tam tiểu thư đã nghĩ thông suốt, cũng xác định
mình cùng Nhị hoàng tử nhất định không thể trở thành vợ chồng. Sáng nay
khi La tam tiểu thư xuất môn bàn bạc, khí sắc tinh thần cũng tốt hơn
nhiều, có lẽ là sự thật.” Phạm Dĩnh ngầm quan sát sắc mặt đối phương,
nàng không chắc những lời nói ra có thể khiến Nhị hoàng tử lại nản lòng
thoái chí mà hoàn toàn ngược lại hay không. Nhưng việc đã đến nước này,
đành phải ‘có bệnh mà chữa loạn’ thôi, thuốc nếu không chữa đúng bệnh,
thì cùng lắm cũng duy trì tình hình như lúc này mà thôi.
Ngọc Vô Thụ đột nhiên xoay lưng đi. Cái gì gọi là nhất định không thể trở thành vợ chồng? Nếu không phải nàng cố tình gây sự, bọn họ bây giờ nói không
chừng đã là vợ chồng! Cho tới nay, hắn đều là người chủ động, nàng chỉ
đứng ở chỗ cũ; nay hắn hơi lui bước, nàng thế mà lại quay đầu bước đi,
này tính là cái gì?
“Quên đi.” Phạm Dĩnh trong thanh âm ảm đạm
trộn lẫn mỏi mệt, bàn tay trắng nõn che trán, liếc trộm hướng Nhị hoàng
tử, quyết định hạ một liều nặng nữa, “Phạm Dĩnh cảm thấy bản thân đã đem hết toàn lực, hai vị nếu không thể quay lại vu hảo, có lẽ thật sự là
duyên phận không đủ. Kỳ thật, Nhị hoàng tử có Xương Lương vương Quận
chúa thân phận tương xứng, Ta