Polly po-cket
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326893

Bình chọn: 10.00/10/689 lượt.

, chẳng

phải người khẩn trương nên là anh hay sao? Đằng này, cái cô gái đang

ngồi trước mặt anh lại trở nên vô thức mà làm lộ ra tâm tính của mình...

"Không sao..không sao" Hàn Nhi nở nụ cười gượng, cố gắng vớt vát được

chút hình ảnh của mình, rồi nhanh như cắt, rút tay mình ra khỏi tay Lạc

Thiên, rời bàn tay chạy nhanh chóng vào gian nhà bên, khuôn mặt đỏ bừng

vì nãy giờ cứ ho mãi chưa thể thở được miếng nào. Cùng lúc An An cũng từ trong đi ra, Hàn Nhi lại đang cúi đầu đi vào không chú ý...

Chỉ thấy một luồng gió mát lạnh thổi qua người rồi khiến cả người nó

đứng sững người, cả ho sặc cũng bị nỗi giật mình dọa chạy mất.

"Cô chủ .. cô không sao chứ?"

Chỉ là tự mình bảo vệ, An An vừa lộn một vòng thật cao qua đầu Hàn Nhi,

thấy có gì không ổn, quay sang thì thấy Hàn Nhi ngồi thụp xuống sàn nhà, thở gấp từng cơn..

Thiệt sự khó thở quá. Cứ cảm thấy như lồng ngực vỡ tung vì bị khí lấn áp hết vậy.

Sau khi mọi chuyện đã ổn định, bàn ăn lại có thêm một người ngồi chung,

lại là ngồi rất gần ông Trương khiến Hàn Nhi không khỏi rời tầm mắt.

Không phải là vì nó ghen tị, thật ra mà nói nếu cho nó ngồi kế thì sẽ là rất miễn cưỡng. Nhưng bây giờ, chỉ là nó chỉ đang chăm chú quan sát

động tĩnh mà thôi. Vả lại, Hàn Nhi cũng đang nhìn An An, vừa nãy cô ấy

vừa nhảy lộn người qua đầu nó. Chứng tỏ cô nàng này rất ghê gớm..

"Thật sự là chuyện một năm trước, Dương gia chúng tôi có lỗi quá..."

Ông Trương ra vẻ mặt tiếc nuối, ngồi khoanh tay trên bàn nhìn về phía

Lạc Thiên, anh vẫn đang thản nhiên ngồi dùng bữa, tâm trạng rất vui vẻ.

Khi nhìn qua Hàn Nhi, vẫn thấy ánh mắt nó lấm lét nhìn sang phía ông

Trương, khiến anh không nhịn được cười vì hành động trẻ con này của nó.

Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Hàn Nhi trở nên như thế này, chắc là

trong đầu lại đang phân tích chuyện của anh và nó đây mà [ tg: Lạc Thiên ơi, anh đoán tài qá *bật ngón cái*'>

"Thật sự là không sao, lúc đó một phần cũng là mọi việc diễn ra quá

nhanh.... hẳn Dương tiểu thư cảm thấy không thể nào thích ứng kịp"

Anh vừa nói vừa quay sang nhìn Hàn Nhi đang chăm chú vào việc ăn cơm của mình, khuôn mặt lãnh cảm độc giác chỉ một biểu hiện bỗng bắt đầu có

biểu hiện thứ hai, rồi thứ ba khi cảm thấy câu nói vừa rồi đang cố ý dò

xét mình

"Mọi chuyện cũng trôi qua rồi, tôi cũng vừa nghe nói rằng thư ký của cậu vừa có việc bận phải ngừng công tác, hiện tại cậu lại không có ai để hỗ trợ trong công việc.." ông nhúp ngụm trà, rồi nói tiếp " Mối quan hệ

giữa hai nhà ta cũng không phải xa lạ, nên tôi nghĩ mình có thể giúp một chút" vừa nói ông Trương lại nhìn qua An An, cô cúi thấp đầu xuống,

miệng không nở nụ cười, mặt thì cứ đỏ bừng tỏa ra hơi nóng căng thẳng

hừng hực khắp người

Lạc Thiên cùng quay sang nhìn người ngồi kế ông Trương, Hàn Nhi thì ánh

mắt đảo lia lịa, không thể giữ được nét lãnh đạm vốn có nữa rồi. Nó hầu

như không thể quan sát xung quanh vì lo lắng, và nghiễm nhiên cũng không biết là ông Trương đang nói đến ngừoi khác chứ không phải là nó. Vì nếu lần này mà xảy ra chuyện đính hôn gì gì đó như một năm trước, nó không

đủ dũng khí để bỏ chạy lần nữa. Lần trước cũng là vì anh là người nó

không quen biết. Nhưng bây giờ Lạc Thiên thì không còn xa lạ gì, vả lại

anh cũng nhiều lần ẩn ý nói ra tình cảm của mình cho nó. Hàn Nhi bức

bách sắp phát điên nha

"Xin ngài cứ nói tiếp…" Lạc Thiên lễ phép nhìn sang An An rồi chống hai

khủy tay lên bàn, nâng cằm lên, hoàn toàn ung dung nhìn về ông Trương

Tốt! Ông cảm thấy rất hài lòng vì tính cách, và cách ứng xử của thằng bé này...

"Có thể hay không con bé này sẽ là thư ký của cậu, nó thật sự rất có tài"

Ơ....

Hàn Nhi thoát nạn rồi sao??? Vì người ông Trương vừa mới giới thiệu cho

Lạc Thiên là An An chứ không phải là nó. Cũng không có nhắc gì đến

chuyện đính hôn nữa... Hàn vừa mừng thầm trong bụng lại chuyển tầm nhìn

sang Lạc Thiên thì ngay vừa trúng tầm mắt của anh đang nhìn nó mỉm

cười...

"Nếu như ý ngài là muốn bù đắp lại cho lần đó, thì tại sao khi có sẵn

người ở đây, chúng ta cứ tiếp tục tiến hành như 1 năm trước"

Lạc Thiên vừa nói anh vừa nhìn xem thái độ của Hàn Nhi, nó đang trợn

tròn mắt lên nhìn, thấu rõ cả ẩn ý sâu xa nhất trong lời nói vừa rồi... Nghe câu nói của

Lạc Thiên, bầu không khí xung quanh hạ xuống một bậc, cả Dương gia người người đều có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói vừa rồi, ông Trương đột

ngột nhíu mày, hạ trầm giọng muốn khẳng định lại:

"Ý cậu là...."

---

Ăn xong bữa cơm, Hàn Nhi xin lui trước, câu chuyện trong bữa cơm vừa rồi khiến nó cảm thấy khó chịu, cứ nghẹn tức trong lòng, cảm thấy hành động và suy nghĩ của mình vô cùng mâu thuẫn..

Rõ ràng trong lòng luôn cảm thấy bức bách đến độ chỉ muốn ngay tại lúc

đó đứng lên, bỏ đi ngay. Nhưng kết quả vẫn là nó cặm cụi ăn đồ ăn, không một lần ngưởng mặt lên phản kháng

Vốn định không nói ai, Hàn Nhi định một mình đi về nhà, nhưng chỉ vừa

bước ra đến sân thì phía sau lưng lại vang lên giọng nói quen thuộc khẽ

gọi

"Cô chủ..."

"Gọi tôi là Hàn Nhi.." Cứ gọi mãi là cô chủ, nghe cỡ nào cũng