Polly po-cket
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326074

Bình chọn: 8.5.00/10/607 lượt.

-------------------

Bản nhạc Jingle Bells được mở lên khắp trung tâm thương mại lớn, vang

vọng đến cả khu đại sảnh tầng 9 - nơi đang diễn ra buổi tiệc cuối năm

của tập đoàn doanh nghiệp hùng mạnh nhất nước.

Đại sảnh tầng 9 - nơi diễn ra buổi tiệc hiện lên 3 màu đặc trưng của cái không khí noel, những chiếc rèm cửa màu xanh lá to tướng được điểm thêm nhựng vòng hoa quế treo cao, che hết được cả tấm kính dài nhìn ra bên

ngoài. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng rọi xuống phần trung tâm khu đại sảnh,

khiến cho cảm giác ấm cúng thêm tăng cao....

Hình ảnh những chiếc ly rượu vang Bordeaux sóng sánh đủ màu sắc được đặt thành từng dãy ở khu vực ngoại sảnh lại khiến không khí buổi dạ tiệc

thêm phần thoải mái và đầy màu sắc hơn. Nhữngđầu bếp anh tài từ các chi

nhánh công ty ở nước khác cũng tụ hợp về đây, bao nhiêu tiếng tán dương, thán phục trầm tồ lẫn khen ngợi được hô vang...

"Này, nhóc, sắp đến lượt em rồi đấy, lo màcười cho tươi đi"

Đứng phía góc phòng, gương mặt Hàn Nhi đanh lên thấy rõ, thật bực mình.

Cái bộ đồ trên người này là gì đây. Một chiếc váy voan màu lông chuột

dài chấm gối, chiếc váy bồng bềnh xếp thành những nếp gấp vô định và

được nhấn bằng một nút thắt nơ ở phía dưới chiếc cổ áo và dây nơ kéo dài xuống tận đầu gối. Hai bên tay áo cũng được may hơi phồng và rũ nhẹ

xuống đến gần khủy tay. Mái tóc được búi trễ và được tết bằng những sợi

ruy băng màu trắng trong veo. Thành quả sau 2 tiếng đồng hồ của chị Châu và các nhân viên, đã khiến Hàn Nhi khá là nổi bật trong con mắt của các quan khách ở đây

"Có quá lắm không thế?"

Hàn Nhi nhăn mặt nhìn mọi con mắt trầm trồ xung quanh. Hầu hết là các

nhân viên, họ còn không ngờ mình lại có thể biến con vịt xấu xí thành

thiên nga thế này

Cuối cùng cũng đã đến lượt Hàn Nhi, nó biết điều chỉnh mọi hành động của mình cho phù hợp với bữa tiệc này. Từ cách ăn nói, đến tư thế dáng đi

hoặc thậm chí đến kiểu cười đùa cũng duyên dáng, nhẹ nhàng đến kì lạ

khiến mọi ánh mắt hiếu kì ngày càng nhiều hơn. Nhưng cũng khiến Hàn Nhi

cảnh giác nhiều hơn và dần nụ cười trên gương mặt nó càng mất đi vẻ tự

nhiên.

Piano...

Ánh mắt Hàn Nhi chợt hướng về phía một người con trai mặc bộ vest lịch

sự, xoay lưng về phía nó. Bàn tay liên tục lướt trên những phím đàn vang lên những giai điệu khiến con người ta say đắm cõi đời. Nụ cười gượng

trên môi nó cũng từ từ nhạt mất và thay vào đó là đôi mắt mở to chăm

chú, thả hồn mình vào những giai điệu bên phím đàn....

"Cô muốn nhảy chứ?"

Ngắt ngang dòng suy nghĩ bởi một người đang đứng bên cạnh, ngỏ ý muốn

mời nhảy một điệu, Hàn Nhi vội quay sang định cười hiền từ chối thì nụ

cười chỉ vừa nở ngang miệng lại vụt tắt hẳn và thay vào đó là sự ngạc

nhiên lộ rõ trên gương mặt...

"Âu Lạc Thiên??"

Cố nhấn mạnh từng âm chữ, dường như đôi mắt nó vẫn chưa tin vào hình ảnh một người con trai mặc bộ đồ vest đen, chiếc áo sơ mi cũng màu đen

tuyền, cộng thêm cả chiếc caravat màu trắng tươi. Dù màu sắc nhìn có vẻ

tương phản và đối lập nhau. Nhưng khi nhìn tổng quát, bộ đồ như được ướm sẵn cho người này và nhìn hài hòa đến kỳ lạ

"Đi nào"

Bỏ qua hành thái độ ngạc nhiên của Hàn Nhi, Lạc Thiên vẫn muốn tiếp tục

lời mới của mình. Anh nhẹ nàng mỉm cười, lưng hơi cúi chào nhẹ, bàn tay

đưa lên cao, trông chờ một bàn tay nào đó đáp trả

Phép lịch sự....

Bàn tay Hàn Nhi cũng vừa định đưa lên tiếp lấy lời mời thì tiếng ồn xung quanh càng lúc càng lớn. Ban đầu chỉ đơn thuần là vái câu nói nhỏ nhưng sau đó thì lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi

"Cô gái đó, chẳng phải lần trước đăng trên báo hay sao?"

"Phải không? Cô này nhìn được mắt hơn mà.."

"Đúng đó, phải chi lần trước đăng báo là cô gái này thì tôi cũng không tức"

"Mà... hình như đúng là cô gái dó...."

"Cô ta với Gíam đốc Thiên thật sự có mối quan hệ đó sao"

Bàn tán của dư luận luôn khiến con người ta cảm thấy choáng ngợp và thậm chí là khó chịu. Rụt nhanh bàn tay mình lại trước khi bàn tán dư luận

đi quá xa. Nhưng... tất cả chỉ còn là suy nghĩ khi mà cái ý định rụt tay lại của nó bị dập tắt bởi cái nắm tay siết chặt và sau đó thì Hàn Nhi

bị kéo đi ra giữa trung tâm đại sảnh. Cả căn phòng dường như nín thở

trước hành động vừa ròi của giám đốc Thiên

"Anh ta có đang đùa không thế, lần trước công ty đã một phen nguy khốn cũng vì mấy cái hành động thân mật với cô ta bị lộ ra..."

Tiếng bàn tán xung quanh lại vang lên lần nữa và lần này thì lại nhắm vào Lạc Thiên và cái hành động vừa rồi

Mặc kệ dư luận, hai con người đứng ngay tại trung tâm thả mình vào giai

điệu êm dịu của tiếng piano đang hòa lẫn với dàn nhạc vang lên bài nhạc

giao hưởng được cách điệu phù hợp với không khí noel nhẹ nhàng..

"Cô nhảy cũng không tệ đâu nhỉ?"

Chỉ mỉm cười nhẹ đáp trà cho câu hỏi vừa rồi, Hàn Nhi lại khá tập trung vào điệu nhảy của mình...

"Sao anh lại có mặt ở đây?"

Gương mặt Hàn Nhi nghiêm nghị ngước lên hỏi Lạc Thiên

Khá bất ngờ trước câu hỏi vừa rồi, có thể xếp vào cả top câu hỏi ngớ

ngẩn nhất trong ngày. Lạc Thiên hơi ngập ngừng một chút và không tin vào tai mình khi nghe câu hỏi vừa r