
ra xem thì màn hình lại
nhấp nháy rồi tắt ngấm, điện thoại hết pin.
Tô Dao đứng dậy, lo lắng mở cửa, bắt gặp Hứa Đông
Dương đang bê hai bát mì bốc khói nghi ngút đứng ở cửa. Anh gật đầu với cô
chẳng có chút biểu cảm gì rồi lách người đi vào trong phòng, đặt bát mì lên
bàn: “Bây giờ chỉ có thế này thôi, cô ăn một chút đi.”
“Ở đây không có điện thoại bàn ư?”
Tô Dao không dám mượn điện thoại của Hứa Đông Dương
nên hỏi một cách khéo léo. Hứa Đông Dương ngồi xuống nhìn tin tức đang phát
trên tivi, chợt hiểu ra dụng ý của cô, trả lời: “Không có.”
Tô Dao khẽ cắn môi, nghĩ tới Cố Nguyên đang rất lo
lắng, cuối cùng đành lấy hết can đảm: “Tôi…có thể mượn điện thoại của anh để
gọi một cuộc không?”
“Hết pin rồi.” từ chối một cách dứt khoát, mắt không
chớp. Tô Dao phút chốc có thể cảm nhận được rằng anh đang nhắm vào cô, không
khỏi lo lắng: “Có cách gì có thể liên lạc được với bên ngoài không?”
“Có thể mượn điện thoại của các đồng nghiệp khác,
nhưng lúc này họ đều ngủ rồi, chắc cô không phải là một người phụ nữ suốt đêm
chạy khắp ký túc xá nam để gõ cửa mượn điện thoại chứ?”
Hứa Đông Dương cười nhưng chẳng có vẻ gì là đang cười
cả, anh nhìn thẳng vào mặt Tô Dao. Tô Dao cuối cùng cũng không nhịn được: “Hứa
Đông Dương, hôm nay xảy ra sự việc lớn như vậy, nếu tôi không thông báo cho gia
đình mình một tiếng thì họ sẽ lo lắng vô cùng, anh có hiểu không?”
Hứa Đông Dương đột nhiên đứng dậy bước lên trước một
bước, Tô Dao nói nửa chừng thì bị anh ép phải ngồi xuống ghế sofa. Anh cúi
xuống nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng: “Người nhà? Anh ta chẳng qua chỉ
là chồng trước của cô thôi, bây giờ chỉ là người xa lạ, không có quan hệ gì với
cô cả.”
Lời nói của Hứa Đông Dương khiến mặt cô nhanh chóng
sầm lại. Cô im lặng nhìn anh, lạnh lùng nói: “Phó Hứa tổng, tôi nghĩ anh đã
nhầm rồi. Anh ấy chí ít cũng là cha của con tôi, còn anh-người nói với tôi
những lời này mới là một người xa lạ không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.”
Câu nói của Tô Dao đã khiến cho không khí căng thẳng
giữa hai người lên đến đỉnh điểm.
Hứa Đông Dương không cử động, anh vẫn chắn người mình
trước mặt Tô Dao, còn Tô Dao thì ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Dù không nói gì nhưng Tô Dao cảm nhận được cơn giận
đang ngùn ngụt từ Hứa Đông Dương. Anh khẽ nhắm mắt lại, giọng nhẹ xuống: “Tôi
và cô chỉ là những người xa lạ không có quan hệ g?”
Người con gái này tại sao cứ luôn dễ dàng khiến anh
nổi giận?
Nhìn vào gương mặt Tô Dao, Hứa Đông Dương hận là không
thể dìm chết cô.
Anh và cô là những người xa lạ không có quan hệ gì?
“Tô Dao!”. Hứa Đông Dương dừng lại phút chốc: “Em có
biết là mình đang nói gì hay không?”
Hai người cách nhau quá gần, cô dường như còn nghe
được cả hơi thở của Hứa Đông Dương. Áp lực từ người anh bao trùm cô, cơn tức
giận trong Tô Dao giờ đã biến mất, cô ý thức được tình trạng giữa anh và cô.
Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng.
Cô không muốn cùng anh chạm vào giới hạn nguy hiểm
giữa anh và cô, nhưng cũng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Tại sao anh lại dễ dàng lay động tình cảm của cô như
vậy? Trước mặt người đàn ông này, vui thì tốt mà giận thì thôi, mọi thứ đều như
bị phóng đại lên, rất khó có thể dùng lý trí để kiểm soát. Những lời nói hoàn
toàn không có suy nghĩ, dường như chỉ là buột miệng thốt ra.
Còn anh thì sao? Trước mặt cô, anh cũng không phải dễ
dàng nổi giận như vậy hay sao?
“Tôiãi nhau với anh.”
Tô Dao mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, xoay người sang
một bên: “Hứa Đông Dương, phó tổng Hứa, dù trước đây tôi và anh đã có những gì
với nhau thì bây giờ nó chỉ là chuyện trong quá khứ. Tôi và anh tới đây là vì
công việc, tôi không muốn xảy ra xung đột hoặc liên quan gì tới tình cảm riêng
tư. Cũng giống như anh nói, khi làm việc tôi phải chuyên nghiệp hơn, tôi cũng
mong anh làm việc chí công vô tư. Về công, tôi là thư ký của anh, là cấp dưới
của anh; về tư, chúng ta là hai người đã chia tay, đến bây giờ cũng không phải
là bạn của nhau, tôi cũng không hi vọng coi anh là bạn.”
Những lời nói lạnh lùng của Tô Dao khiến trái tim Hứa
Đông Dương vừa cảm thấy chua xót vừa phẫn uất. Anh biết rằng nếu anh tiếp tục ở
đây với người phụ nữ này thì chắc chắn sẽ làm tổn thương cô. Hứa Đông Dương
không nói gì, rút điện thoại của mình, quăng mạnh xuống trước mặt Tô Dao, mở
cửa bước đi.
Tô Dao lấy lại bình tĩnh, lắp sim điện thoại của mình
rồi gọi điện cho Cố Nguyên.
Cố Nguyên ngồi nhà xem tin tức liên quan tới vụ tai
nạn xe, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh liên tục điện thoại cho Tô Dao nhưng cô lại tắt
điện thoại.
Cứ mười lăm phút anh lại gọi một lần, nhưng không sao
liên lạc được, đến khi đầu anh sắp nổ tung lên thì cô điện thoại cho anh.
“Dao Dao, em không sao chứ?”
Cố Nguyên nắm chặt lấy điện thoại, cảm giác như tim
mình không còn đập nữa, cho đến khi nghe thấy giọng cô anh mới dần
“Em không sao.”
Tô Dao dừng lại hồi lâu: “Gần tới sở nghiên cứu có
đồng nghiệp tới đón, bọn em tới nói rồi, anh yên tâm. Nhưng đêm nay em không
thể về nhà được.”
“Không