Sống Chung Sau Ly Hôn

Sống Chung Sau Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323983

Bình chọn: 9.00/10/398 lượt.

cách nhau không xa nhưng cũng không phải là gần. Bố mẹ đừng cứ

hơi một tí lại tới đây, bố mẹ phải chú ý giữ sức khỏe chứ.”

“Con bé này” –Mẹ Tô Dao đập vào tay cô –“Bố mẹ thấy

tin bão lớn, điện thoại hỏi thăm thì thấy nói con không ở nhà, rồi sau đó lại

nghe nói là con đến đúng chỗ tai nạn giao thông đó lại liên lạc với con không

được, con có biết bố mẹ lo lắng như thế nào không con còn trách chúng ta nhiều

chuyện sao?”

“Con biết là bố mẹ thương con, con không phải là đang

lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ sao, con nào dám trách bố mẹ nhiều chuyện

“Mẹ, Dao Dao vừa về, mẹ để cô ấy đi tắm nước nóng và

thay quần áo ạ, đã ba ngày không thay rồi.” Cố Nguyên bịt mũi rồi hất hất tay,

cười nhìn Tô Dao, Tô Dao đứng lên, trừng mắt nhìn Cố Nguyên. Bố Tô Dao đứng bên

cạnh nói: “Ối, con bé này trừng mắt đích thị là chân truyền của mẹ nó.”

Câu nói này khiến cả nhà cười ầm lên.

Ngày thứ hai Tô Dao đi làm, cô gặp Hàn Thụy và Hứa

Đông Dương ở cửa thang máy.

Tô Dao chào hai người rồi đứng nép sau lưng họ. Hứa

Đông Dương khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với Hàn Thụy về việc công ty.

Lúc này những người đợi thang máy khá nhiều, cửa thang máy vừa mở, mọi người

vội chen vào trong, vòng trong vòng ngoài nên không ai chú ý tới Hứa Đông Dương

và Hàn Thụy cũng có mặt ở đó.

Tô Dao bị đẩy theo dòng người, cô bị chèn vào phía

trước Hứa Đông Dương, cô muốn lùi lại sau một cách tế nhị thì anh đã đưa tay ra

ôm lấy eo cô rồi nhường chỗ cho cô, đứng bảo vệ cô trong một góc của thang máy.

Khi hai người còn yêu nhau, mỗi lần gặp trường hợp như

vậy anh đều bảo vệ cô một cách tự nhiên như thế.

Tô Dao phút chốc thần người ra. Hứa Đông Dương cúi đầu

xuống nhìn đăm đắm vào mắt cô, Tô Dao lẫn tránh ánh nhìn của Hứa Đông Dương,

xoay đầu sang chợt nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch của Hàn Thụy đứng bên cạnh.

Gặp ánh nhìn của cô, Hàn Thụy cười cười rồi quay mặt đi.

Tô Dao không muốn bị hiểu lầm, đẩy tay Hứa Đông Dương

ra. Anh sững người lại rồi buông tay cô ra, càng lên tầng cao thì số người càng

ít, tới tầng mười sáu thì chỉ còn lại anh và cô.

Tô Dao lùi một bước sang bên cạnh, Hứa Đông Dương nhìn

cô: “Dao Dao, đã qua rồi.” Anh dừng lại rồi nói: “Cả người em có chỗ nào anh

chưa động vào? Vừa rồi chỉ là muốn bảo vệ em.”

Tô Dao im lặng, khi cửa thang máy vừa mở, cô bước ra

ngoài trước, tới phòng thư ký rồi đóng cửa chặt lại.

Cả buổi sáng, Hứa Đông Dương không tìm cô, gần đến giờ

ăn trưa thì điện thoại nội bộ trong phòng cô bỗng sáng lên, đầu dây bên kia

vang lên giọng Hứa Đông Dương: “Tô Dao, buổi trưa đi ăn với tôi, có một số việc

phải trao đổi, em qua đi cùng tôi.”

Tô Dao đáp “dạ” rồi cùng Hứa Đông Dương đi tới một

quán trà cách công ty không xa.

Vào giờ này quán trà rất yên tĩnh. Hứa Đông Dương bao

một phòng trà, hai người ngồi ở đó khoảng hơn mười phút thì Hứa Đông Dương có

điện thoại gọi đến xin lỗi và xin dời lịch hẹn. Hứa Đông Dương nén sự bực mình,

lịch sự trả lời vài câu.

Anh bảo Tô Dao: “Chúng ta ăn thôi, bên kia họ có việc

không đến được.”

Hứa Đông Dương giơ tay gọi nhân viên phục vụ. Tô Dao

nhìn anh, khẽ nhíu mày: “Phó tổng Hứa, như thế này có được coi là lợi dụng việc

công để làm việc tư không?”

“Cá nhân tôi mời em.” Hứa Đông Dương nhìn thực đơn,

chọn vài món mà Tô Dao thích ăn. “Đã đến rồi, chỉ là ăn cơm thôi, Dao Dao,

không cần phải như vậy.” Anh dừng lại rồi nói: “Hôm nay em cũng không đoán ra

là tôi đã phải dùng biết bao nhiêu kế sách mới lừa được em ra ăn cơm.

Câu nói này khiến Tô Dao mắc nghẹn, cô cầm chén trà

trước mặt uống cạn rồi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi cũng không dành

thời gian riêng tư của mình để ngồi đây ăn với anh.”

Tô Dao nói rồi xách túi rời khỏi phòng, xoay người

bước đi. Hứa Đông Dương gấp quyển thực đơn trước mặt lại, thở dài, đứng dậy

đuổi theo, chạy tới hành lang, một tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô: “Dao Dao,

em đừng trẻ con như vậy có được không?”

Tô Dao không nói gì, cô hất tay anh nhưng không được,

Hứa Đông Dương bước lên trước, ôm chặt cô vào lòng: “Anh thừa nhận là lúc đầu

anh không kiềm chế được việc đối chọi với em. Anh đố kỵ. Nhưng từ khi biết em

đã ly hôn, anh rất đau lòng. Anh đã cố hết sức để đối tốt với em, Dao Dao, em

lẽ nào không cảm nhận được tấm lòng của anh ư?”

“Anh lấy tư cách gì mà đố kỵ tôi, thương tôi, đối tốt

với tôi?”

Tô Dao đẩy Hứa Đông Dương ra, vết thương sâu thẳm

trong tim bắt đầu nhức nhối: “Tại sao tôi phải cảm nhận được tấm lòng của anh?”

Cuối cùng Tô Dao cũng đẩy được Hứa Đông Dương ra, cô

chạy xuống lầu, nước mắt rơi lã chã.

Phải mất một lúc lâu Tô Dao mới bình tâm lại, cô không

muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Hứa Đông Dương nữa. Sự xuất hiện của anh khiến

cô lo lắng, trước mặt anh, cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân.

Buổi tối về nhà cô không còn tâm trạng nào để ăn cơm,

nói với mẹ rằng mình cảm thấy không thoải mái rồi vào thư phòng, cô ngã người

xuốngmuốn dậy.

“Làm sao vậy? Cãi nhau với Cố Nguyên à? Hay là công

việc không thuận lợi?”

Mẹ Tô Dao lau tay bước vào, Tô Dao xoay người lại, l


The Soda Pop