
ng say. Tô Dao và thư ký Trương đang tìm người giúp đỡ thì Hàn Thụy chủ động
bước tới. Hàn Thụy cõng Hứa Đông Dương, nhìn Tô Dao bảo: “Theo tôi, anh ấy say
như vậy, nếu đưa anh ấy về nhà thì không tiện, đằng nào thì phó tổng Hứa chỉ ở
một mình, đặt một phòng cho anh ấy ở tầng trên để anh ấy nghỉ một đêm, chi phí
tính vào tiệc hôm nay.” Ý kiến này được thư ký Trương ủng hộ, Tô Dao chần chừ
một lúc rồi cũng đồng ý với ý kiến của hai người. Thư ký Trương đi tới quầy lễ
tân đặt một phòng, đưa chìa khóa cho Tô Dao rồi quay lại thanh toán tiệc rượu.
Hàn Thụy dìu Hứa Đông Dương đi cùng Tô Dao.
Vào phòng, Hàn Thụy đặt Hứa Đông Dương lên giường còn
mình mệt nhừ, xoa xoa cổ, đứng lên nhìn Tô Dao đang đứng bên cạnh, rồi nhìn
đồng hồ: “Ôi, thư ký Cố, tôi còn chút việc, phải đi bây giờ, nếu không thì muộn
mất. Phó tổng Hứa giao cho cô nhé.”
Nói xong, mặc cho Tô Dao gọi đằng sau, anh như một làn
khói, rời đi nhanh chóng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Dao nhớ lại cảnh
ở trong thang máy, chỉ sợ Hàn Thụy hiểu lầm. Cô quay sang nhìn Hứa Đông Dương
đang nằm trên giường, cuối cùng không nỡ lòng, đành bước tới giúp anh cởi bỏ
giày, đắp chăn cho anh.
Cô tiện tay tắt đèn trong phòng, chỉ để chiếc đèn ngủ
le lói ở đầu giường rồi đặt ví tiền và chìa khóa lên đầu giường, khi quay người
bước đi thì tay cô bị giữ chặt lại.
“Dao Dao.” Hứa Đông Dương mở mắt nhìn cô: “Đừng đi.”
Tô Dao dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện anh
đang nói những lời trong cơn mơ.
Cô khẽ thở dài, gỡ tay anh ra, đặt vào trong chăn,
chần chừ hồi lâu, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo đôi lông mày của anh.
“Xin lỗi.”
Cô khẽ nói: “Chuyện lớn vậy mà đã giấu anh thật lâu.
Xin lỗi anh.”
Khi Tô Dao rời khỏi nhà hàng thì trời đã về khuya. Ban
đầu cô định bắt xe về nhà nhưng vừa tới sảnh của nhà hàng thì Cố Nguyên gọi
điện thoại hỏi địa chỉ để anh tới đón. Vì vậy cô không vội ra cửa mà sang ngồi
đợi ở ghế sofa.
Toàn bộ mặt nhìn ra đường của khách sạn làm bằng kính,
bên trong đại sảnh đèn màu rực rỡ, nhìn từ trong ra, bên ngoài chỉ là một màu
mờ mờ, chỉ có thể nhận ra đốm sáng của những ngọn đèn đường. Dư âm của đêm Noel
vẫn còn, rất nhiều nơi còn treo đèn màu, có thể phải qua tết nguyên đán chúng
mới được gỡ xuống. Đêm Noel vừa rồi tuyết rơi rất dày, cô và Hứa Đông Dương bị
kẹt xe trên đường quốc lộ. Tô Dao tựa đầu vào lưng ghế sofa mềm mại.
Hứa Đông Dương, Hứa Đông Dương.
Mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, vết thương trong lòng cô
dường như sâu hơn. Cô vẫn còn nhớ khi ấy tại sao mình lại quyết định rời bỏ
người đàn ông đó, nhớ tới lúc mang bầu Tô Thư, một mình vượt qua những gian
khổ. Yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều, tất cả đan xen trong nhau, thời gian
trôi, đến giờ cô cũng không phân biệt
Bên ngoài, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông
cao lớn bước xuống, đẩy cửa đi vào đại sảnh.
Tô Dao đứng dậy, nhìn Cố Nguyên đang đi về phía mình.
Nếu không phải là em gái hay người thân mà đứng từ góc
độ một người phụ nữ nhìn Cố Nguyên thì anh là một người đàn ông như thế nào?
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, có lẽ vì quá thân thuộc
nên đã bỏ qua mất quá nhiều thứ, quá quen thuộc với nhiều thứ nên cô vẫn không
thể nhìn rõ anh.
“Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ nhìn anh thế?”
Cố Nguyên bước tới, xách túi cho Tô Dao, nhìn xung
quanh cô: “Đồng nghiệp của em đều về hết rồi à?”
“Vâng”.
Tô Dao đáp lại. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, vừa
nắm tay cô trong bàn tay mình thì cô đưa tay lên vuốt lại tóc, lẩn tránh cử chỉ
thân mật của anh.
Cố Nguyên sững người, quay sang nhìn cô, nhưng cô nhìn
đi hướng khác.
Tô Dao như thế này khiến Cố Nguyên thấy khác t
Nếu cô đã tránh né anh, anh cũng không làm cô khó xử
nữa, bèn quay sang vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô đi theo anh.
Hai người lên xe về nhà. Thấy nhà tối om, Tô Dao mới
nhớ ra hôm nay bố mẹ đưa Tô Thư về Bình Thành, chỉ còn cô và Cố Nguyên ở lại
đây.
Cô không muốn ở lâu bên Cố Nguyên, im lặng đi thẳng về
phía phòng mình, Cố Nguyên bước nhanh theo, đứng chắn ở cửa: ‘Dao Dao, em sao
vậy?”
“Em mệt rồi.”
Tô Dao đẩy cửa, Cố Nguyên cương quyết đứng chặn ở cửa
không cho cô vào: “Dao Dao, em đang trốn anh.”
Tô Dao buông tay đang đặt trên nắm xoay cửa, cô đứng
im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Em xin lỗi.”
“Xin lỗi gì?”
“Hôm nay tâm trạng em thực sự không thoải mái, em muốn
ngủ, có việc gì để sáng mai nói.”
Tô Dao lại đẩy cửa, lần này thì Cố Nguyên không ngăn
cô lại, chỉ đứng nhìn cánh cửa trước mặt từ từ khép lại.
Tâm trạng của Tô Dao càng lúc càng khác thường, thái
độ của cô như vậy không phải là một điều tốt. Ai mà có ảnh hưởng lớn với cô
Cố Nguyên ngồi xuống ghế sofa, cảm giác bất an càng
lúc càng rõ nét.
Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ tết
Nguyên Đán, mọi người không còn chú tâm làm việc nữa mà tụ họp nhau lại, nói
chuyện về việc đón tết trong ba ngày nghỉ.
Ban sáng, Tô Dao bưng cốc cà phê từ phòng trà trong
công ty ra thì gặp Hứa Đông Dương vừa từ thang máy ra. Nhìn anh thì chắc anh đã
về qua nhà, cạo râu và thay quần áo, xem ra tinh thần