
ắc
lắc đầu: “Mẹ, hình như con bị lạnh, con đau đầu.”
Mẹ Tô Dao sờ lên trán cô rồi quay người đi ra ngoài.
Tô Dao khép mắt lại, nằm bất động, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa mở, rồi có
tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đắp khăn ấm lên trán cô. Tô Dao nắm tay
người đó: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Tay cô bị nắm chặt lại, rồi người đó cầm tay cô hôn
nhẹ. Lúc này Tô Dao mới giật mình, cô mở mắt ra, Cố Nguyên đang ngồi cạnh
giường, nhìn cô mỉm cười.
“Mẹ đang trong bếp nấu ăn, anh vừa về, nghe nói em
không khỏe nên qua đây xem em thế nào.”
“Em không sao.”
Tô Dao đỏ mặt rút tay về rồi ngồi dậy, Cố Nguyên giúp
cô tựa người vào mấy chiếc gối. Tay anh choàng qua cô, cúi xuống kề sát trán:
“…May quá, không sốt.”
Tô Dao càng đỏ mặt, lùi về phía sau. Cố Nguyên không
có hành động nào thân thiết nữa, chỉ giơ tay ra vuốt vuốt tóc cô: “Đi ra ăn cơm
nào. Nếu em không tự ra được thì để anh bế em ra.”
Tô Dao nghe vậy lập tức ra ngoài. Mẹ Tô Dao đang bày
thức ăn lên bàn, nhìn thấy cảnh đó lắc đầu: “Ô đúng là từ nhỏ tới lớn chỉ có Cố
Nguyên là trị được con.”
Không lâu sau bố Tô Dao đi đón Tô Thư tan học đã về.
Tô Dao đưa Tô Thư đi rửa tay, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. Cố Nguyên lấy một bát
nước canh nóng cho Tô Dao rồi quay sang nhìn bố mẹ Tô Dao: “Bố mẹ, hay con và
Tô Dao đưa cháu về Bình Thành đón tết nhé?”
“Như vậy thì tốt quá.” –Mẹ Tô Dao tiếp lời –“Nếu hai con
về Bình Thành, bố mẹ con nhất định sẽ rất vui.”
Bố Tô Dao không phản đối ý kiến của Cố Nguyên: “Ngày
mai bố và mẹ đi xe về Bình Thành, bố mẹ về trước thu dọn phòng cho các con.”
“Chúng ta cùng về sẽ vui hơn.” –Cố Nguyên nhìn bố Tô
Dao –“Hơn nữa bọn con về, mẹ con sẽ không để bọn con ở bên đó, bố mẹ không cần
phải thu dọn phòng cho chúng con đâu.”
“Đằng nào thì cũng cùng một khu, lại ở đối diện nhau
thì ở bên nào cũng giống nhau mà.”
Mẹ Tô Dao nói: “Nhưng vé thì bố mẹ mua rồi, nếu bây
giờ trả lại vé mất phí tới hai mươi phần trăm! Bố mẹ về trước hai ngày, nếu
không, bố mẹ đưa Tô Thư về trước rồi cuối tuần con và Dao Dao cứ lái xe về là
xong.”
Cố Nguyên quay sang nhìn Dao Dao: “Vợ à, em thấy sao?”
“Vâng, cứ làm thế đi ạ. Để bố mẹ đưa Tô Thư về trước,
ở nhà với ông bà cho đỡ buồn, chúng con về rồi qua đón cháu.gày hôm sau Tô Dao
đi làm, bên trên thông báo xuống, buổi tối mọi người sẽ cùng tham dự tiệc tất
niên của công ty.
Tiệc tất niên lần này khác với lần trước, lần này có
toàn thể công nhân viên của sở nghiên cứu và công ty tham dự, vì vậy công ty
phải đặt tiệc ở một nhà hàng lớn trong thành phố. Tô Dao gọi điện thoại cho Cố
Nguyên nói rằng buổi tối cô không thể về nhà ăn cơm. Cố Nguyên về sớm đưa bố mẹ
và con ra bến xe, Cố Nguyên dặn dò Tô Dao không được uống rượu, ăn xong thì
điện thoại cho anh rồi cả hai cúp máy.
Lần này Tô Dao không ngồi cùng bàn với Hứa Đông Dương.
Các vị lãnh đạo được sắp ngồi riêng với nhau, cô và thư ký Trương, trợ lý Diêu
và một số trợ lý hành chính cùng nhân viên phòng tài vụ ngồi với nhau.
Lợi thế lớn nhất lần này là cả bàn đều là nữ, người
khác có đến chúc rượu cũng là lấy lệ. Tô Dao dứt khoát chỉ chạm môi rồi đặt ly
xuống.
Mấy cô gái trẻ cùng bàn cũng không kém, đứng dậy đi
chúc rượu, thư ký Trương kéo Tô Dao: “Chúng ta đi chúc rượu đi. Đừng để người
khác nói chúng ta không bằng mấy cô nhóc này.”
Tô Dao không còn cách nào khác, đành đứng dậy đi theo
thư ký Trương. Tô Dao đi sau thư ký Trương, để thư ký Trương nói lời chúc rượu
còn mình thì đi theo uống. Rất may, những người cần chúc cũng không làm khó họ.
Tô Dao quay về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã
thấy chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra. Cô quay sang nhìn, Hứa Đông Dương không biết
từ lúc nào đã đi sang bàn cô, ngồi bên cạnh cô.
“Lại có người chúc rượu, em uống nước hoa quả là
được.”
Hứa Đông Dương cầm lấy chiếc cốc trong tay Tô Dao,
uống hết nửa chỗ rượu vang còn lại rồi lấy cho cô ít nước hoa quả. Kể từ lúc
Hứa Đông Dương bước lại ngồi cạnh cô, Tô Dao cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành
tiêu điểm chú ý của một số cô gái.
“Cảm ơn phó tổng Hứa đã quan tâm.”
Tô Dao đón lấy chiếc cốc từ Hứa Đông Dương, cố giữ
khoảng cách với anh. Hứa Đông Dương khẽ nhíu mày.
“Tối nay chắc chắn anh sẽ uống nhiều rượu.” – Hứa Đông
Dương nói rồi rút ví tiền và chìa khóa đưa cho Tô Dao –“Lát nữa nhớ lái xe đưa
anh về nhà.”
Tô Dao không cầm: “Thế không phù hợp lắm, phó tổng
Hứa.”
Hứa Đông Dương định đứng dậy, nghe vậy lại ngồi xuống,
nhìn cô: “Em không phải là thư ký của tôi sao? Đây coi như là nhiệm vụ của em.”
Anh dừng lại giây lát: “Sau khi em đi rồi tôi sẽ nhớ
là tuyển một thư ký nam. Nhưng trước khi điều đó đến thì tạm thời những việc
này em vẫn phải làm.”
Tô Dao còn muốn nói nhưng Hứa Đông Dương đã đứng dậy.
Cô không tiện đuổi theo, đành cất ví tiền và chìa khóa vào túi của mình.
Thư ký Trương thấy vậy, đập đập vào tay Tô Dao: “Không
sao, nếu cô sợ chút nữa không đỡ được phó tổng Hứa, tôi sẽ gọi người giúp cô.
Tô Dao không tiện giải thích với thư ký Trương, chỉ
cười và cảm ơn.
Hứa Đông Dương dự đoán không sai, quả nhiên anh đã
uố