
ường tai nạn được bãi bỏ, xe cộ được phép lưu thông trên đường.
Tô Dao và Hứa Đông Dương thu xếp hành lý rời khỏi sở
nghiên cứu. Tám giờ sáng, xe vừa rời khỏi cổng lớn thì Tô Dao nhận được điện
thoại của Cố Nguyên, nói rằng anh đang đợi cô ở cổng ra của khu chế xuất.
Thật không ngờ rằng cuối cùng anh vẫn đến.
Tô Dao nhất thời không thể biết mình có cảm giác gì,
trong tiềm thức, Tô Dao không muốn Cố Nguyên và Hứa Đông Dương gặp mặt nhau.
Còn nguyên nhân nào khiến cô có cảm giác như vậy thì ngay bản thân mình cô cũng
không hiểu r
“Chồng cũ tới đón em à?”
Hứa Đông Dương lái xe ra khỏi sở nghiên cứu: “Anh ta
là một người đàn ông tốt.”
Tô Dao im lặng.
“Vậy tại sao hai người lại ly hôn?” – Hứa Đông Dương
cười cười- “Ly hôn rồi mà quan hệ giữa hai người vẫn tốt, Tô Dao, anh thực sự
không hiểu được. Anh chẳng qua chỉ là người yêu trước đây của em, khi chia tay
rồi, đến làm bạn bình
thường, em cũng không đồng ý, nhưng em lại rất khoan
dung đối với chồng cũ của em.”
“Anh cũng vừa nói, anh ấy rất tốt với tôi mà.”
Tô Dao phản bác một cách lãnh đạm. Hứa Đông Dương vì
vậy cũng không nói gì thêm nữa.
Xe vừa rời khỏi con đường bị hạn chế giao thông, Tô
Dao đã nhìn thấy Cố Nguyên.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu tối, đứng tựa người vào
đầu xe chờ cô.
Anh cũng nhìn thấy Hứa Đông Dương và Tô Dao.
Hứa Đông Dương dừng lại bên đường, Tô Dao mở cửa xe
bước xuống, quay người nhìn Hứa Đông Dương: “Phó tổng Hứa, cảm ơn.”
Tô Dao định đóng cửa lại, không ngờ Hứa Đông Dương đột
ngột đẩy cửa ra. Anh nhìn cô nói giọng trầm trầm: “Dao Dao, đừng vội, anh và
anh ấy cũng đã có duyên gặp nhau hai lần, nếu không chào một câu thì không lịch
sự.” Nói rồi anh cởi dây an toàn, xuống xe, sải bước về hướng Cố Nguyên.
Cô nói rằng đi họp với đồng nghiệp, không ngờ lại là
anh ta.
Cố Nguyên im lặng nhìn hai người đi về phía mình, Hứa Đông
Dương lịch sự giơ tay ra: “Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Chào anh.”
Hai người bắt chặt tay nhau. Hứa Đông Dương nhìn Tô
Dao, nhưng lời thì lại nói với Cố Nguyên: “Đường xa như vậy mà anh cũng lái xe
tới đón Dao Dao, làm phiền anh quá rồi.”
Cố Nguyên khẽ chau mày lại: “Đó là việc tôi nên làm.”
“Rất hiếm có đôi vợ chồng nào sau khi ly hôn lại có
mối quan hệ tốt như vậy.” Hứa Đông Dương cười rồi nói: “Nếu tôi là bạn trai bây
giờ của Dao Dao, thấy vậy chỉ e là sẽ hiểu lầm thôi.”
“Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa cho phép một người đàn
ông nào ngoài tôi lại gần cô ấy” –Cố Nguyên cười nhạt- “Hơn nữa, dù sau này có
xuất hiện người khác, cửa ải này tôi vẫn qua được. Tôi và Dao Dao biết nhau hơn
ba mươi năm rồi, với tư cách là chồng cũ, tôi vẫn luôn ở bên cô ấy, có đúng
không?”
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau, lời nói tuy
lịch thiệp nhưng từng câu từng chữ như thách thức nhau.
Tô Dao bước lên phía trước vài bước, vội vàng chào Hứa
Đông Dương rồi tự mở cửa, ngồi lên xe của Cố Nguyên. Hứa Đông Dương nhìn theo
từng động tác của cô. Cố Nguyên hiểu ra rằng một số chuyện không phải là sự
hiểu lầm của anh, xem ra phải tìm cơ hội hỏi rõ Tô Dao.
Anh chào Hứa Đông Dương, rồi quay người lên xe.
“Tại sao anh lại tới đây? Tô Thư đâu?”
Tô Dao nhìn Cố Nguyên lên xe. Cố Nguyên thắt chặt dây
an toàn: “Tối qua khi đường cao tốc vừa thông thì bố mẹ tới, bây giờ mọi người
đang ở nhà trông Tô Thư, vì vậy anh vội tới đây đón em.”
Cố Nguyên quay sang nhìn Tô Dao, với người qua thắt
dây an toàn cho cô. Trong phút chốc hai người thật gần nhau. Cố Nguyên thắt
xong, anh dừng lại, cúi xuống nhìn Tô Dao.
Đầu Tô Dao thoáng hiện lên cảnh tượng tối hôm đó hai
người hôn nhau, tim cô đập nhanh khi anh nhìn cô như vậy, vội vàng đưa tay ôm
lấy miệng.
“Em không cần phải cảnh giác với anh như thế chứ?”
Cố Nguyên thoáng chút buồn rồi lùi lại phía sau, khởi
động xe. Hứa Đông Dương vẫn đứng nguyên ở đó nhìn họ rời đi, đưa tay vẫy vẫy.
“Chuyện chúng ta ly hôn đã được truyền đi nhanh đến
vậy sao?” Cố Nguyên nhìn đoạn đường trước mặt, cất tiếng hỏi cô.
Tô Dao có chút bối rối: “Khi em chuyển hộ khẩu, thì bị
một đồng nghiệp nữ nhìn thấy, sau đó tất cả mọi người trong công ty đều biết.”
“Như vậy thì áp lực đối với anh thật lớn.” –Cố Nguyên
cười, nửa đùa nửa thật –“Ban đầu khi sự việc chưa lộ ra thì anh vẫn còn tin,
vẫn nắm chắt em là vợ anh, người khác sẽ không dám manh động, bây giờ mọi người
đều biết em độc thân, anh cũng bị ép lùi về vạch xuất phát với họ rồi, một chút
ưu thế cũng chẳng có.”
Tô Dao không tiếp lời Cố Nguyên, quay người nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Mỗi khi gặp anh, tâm trạng của cô rất mâu thuẫn, bởi
bây giờ cô không hiểu được những cảm xúc trong trái tim mình, vì vậy cô không
thể tiếp nhận anh. Cô cũng không thể cự tuyệt anh một cách thô bạo để rồi làm tổn
thương anh.
Nhìn thấy Tô Dao trở về nhà an toàn, bố mẹ Tô Dao lúc
này mới hoàn toàn yên tâm. Cố Nguyên xách túi giúp Tô Dao để vào phòng. Tô Dao
nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, hôm nay không phải đi làm, cô liền ngồi
xuống sofa với mẹ, nhịn không được bèn lên tiếng trách móc: “Mẹ, Bình Thành và
Nam Thành tuy