
hư vậy anh cảm thấy vô cùng xót
xa.
Tại sao bản thân anh lại bộp chộp như vậy? Tại sao anh
không kiểm soát được bản thân, tại sao lúc nào anh cũng làm tổn thương cô? Anh
muốn quay sang an ủi cô, nhưng nghĩ tới chuyện cô đã về tới Nam Thành, người
đàn ông đó đã đứng trước mặt chờ cô là anh lại không kiềm chế được sự đố kỵ,
không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.
Hứa Đông Dương mở cửa kính xe, gió thổi từng đợt lạnh
lẽo, lúc này anh mới dần bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy hối hận. Hứa Đông Dương
quay sang đỡ lấy vai Tô Dao, giọng buồn buồn: “Xin lỗi em, Dao Dao, là anh
không đúng, anh không nên nói với em những lời như vậy.”
Tô Dao ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe, má còn ướt lệ
khiến anh càng thấy buồn.
“Em phải xuống xe.”
Tô Dao quệt nước mắt, cố gắng nói một cách bình tĩnh.
Lần này Hứa Đông Dương không ngăn cô lại, thậm chí anh còn nghiêng người qua
tháo dây an toàn giúp cô. Tô Dao xách hành lý của mình, đẩy cửa xe bước đi
không ngoái đầu nhìn lại.
Ngày lễ, khuya như vậy, đêm vắng như vậy làm sao anh
có thể để cô đi về một mình?
Hứa Đông Dương thở dài, anh nổ máy xe, đi chầm chậm
sau lưng cô, không xa mà cũng không gần.
Bên ngoài trời rất lạnh, Tô Dao kéo chặt chiếc áo
khoác ngoài, con đường yên vắng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Cô biết là Hứa Đông Dương vẫn lái xe đi theo sau cô,
cô rảo bước nhanh hơn, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn.
Cô không quay đầu nhìn lại, cũng không biết anh có
dụng ý gì, thế là cứ như vậy, một người một xe cùng đi.
Gần tới ngõ vào kh, Hứa Đông Dương phanh xe lại, chiếc
SUV dừng lại im lìm.
Anh còn nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng ở đầu
đường giữa đêm đông, mỉm cười nhìn cô khi cô quay về.
Tô Dao chạy nhanh vài bước, Cố Nguyên cởi áo khoác
trên người, khoác lấy người cô rồi ôm chặt lấy cô.
“Em về muộn quá.”
Anh nói thật khẽ, nhưng không hề có ý gì trách móc. Cố
Nguyên ôm lấy cô, cô có thể đẩy anh ra, nhưng đằng sau là cái nhìn đăm đắm của
Hứa Đông Dương, cô không muốn hành động của mình sẽ mang bất kỳ một tia hi vọng
nào cho Hứa Đông Dương.
“Tô Thư đâu ạ?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh cười cười đưa tay
vuốt tóc cô: “Anh không nghĩ em sẽ về muộn như vậy, lẽ ra buổi tối còn chuẩn bị
nhiều món em thích ăn, kết quả là con không đợi được, ăn trước và ngủ rồi.”
Tô Dao buồn buồn: “Có phải là con bé rất thất vọng
không?”
“Không sao.”
Cố Nguyên ôm Tô Dao dìu cô đi về, mỉm cười: “Ngày mai
em dỗ con thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tô Dao “dạ
Cố Nguyên ôm cô thật chặt.
Đứng từ xa anh đã nhìn thấy cô, cô ôm chặt áo đi một
mình vỗi vã. Con đường lớn rộng vắng như vậy, muốn không nhìn thấy một chiếc xe
SUV đi sau lưng cô không nhanh không chậm cũng thật là khó.
Tính ra đây là lần thứ tư anh nhìn thấy chiếc xe và
người đàn ông này, vì vậy anh mở rộng vòng tay ôm lấy người phụ nữ trước mắt,
ngầm cảnh báo quyền sở hữu của mình.
Anh rất muốn biết tại sao Tô Dao đi công tác về lại đi
cùng với người đàn ông này. Anh nhớ là hôm đó lúc cô đi có nói là đi với tổng
giám đốc Hàn. Vậy rốt cuộc là anh ta đến trước anh một bước đón Tô Dao hay là
Tô Dao nói dối anh? Lần công tác này thực chất là thế nào?
Dù như thế nào thì anh cũng không muốn thấy cảnh tượng
này.
Nhưng cô vừa về đến nhà, anh biết bây giờ không phải
là lúc hỏi cô, vì vậy anh cố gắng kiềm chế mình.
Nhìn Cố Nguyên và Tô Dao đi lên nhà, Hứa Đông Dương
vẫn chưa rời đi, anh mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế,
nhìn những ngọn đèn.
Anh có xem qua tài liệu thống kê nhân sự của công ty
nên biết rõ chỗ ở của cô, nhìn từ đây thì căn nhà của cô ở nhìn ra hướng này,
căn nhà có ban công hình vòm là nhà của cô thì phải.
Phòng khách trong nhà ánh lên ánh đèn màu cam ấm áp.
Hứa Đông Dương mạnh một hơi dài, cảm thấy khói thuốc đắng cay đang thấm sâu vào
trong phổi mình.
Lẽ nào anh đã đoán trúng?
Cô ấy và anh ta đang định tái hợp?
Cả hai đều là những người thông minh, dù chỉ mới gặp
nhau vài lần ngắn ngủi những hai người đàn ông đều hiểu rất rõ những gì mà đối
phương đang nghĩ.
Cô nói đúng, cô đã không còn là Tô Dao ngày ấy chỉ
thuộc về một mình anh mà thôi.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô đã trải qua cuộc
sống như thế nào?
Rời xa anh, gặp một người đàn ông khác, yêu, kết hôn,
sinh con, cô lãng quên toàn bộ những gì tươi đẹp thuộc về anh. Rồi anh trở
thành một người xa lạ với cô.
Thời gian chầm chậm trôi, tâm trạng của Hứa Đông Dương
dần dần trở nên rối loạn, nền đất bên ngoài cửa sổ xe anh toàn là tàn thuốc,
giống như tâm trạng bất an, lo lắng và đố kỵ trong anh lúc này.
Hứa Đông Dương cuối cùng cũng xuống xe, anh đá mạnh
vào cửa xe rồi điềm nhiên đi vào nhà của Tô Dao.
Tô Dao bước vào thang máy, lẳng lạng đứng sang bên
cạnh, rời khỏi vòng tay của Cố Nguyên.
Cô cho rằng Cố Nguyên không để ý đến hành ấy của cô,
còn anh chỉ cười cười, cũng không nói gì, đi theo cô vào nhà rồi ấn mã số của
tầng nhà.
Tô Dao bối rối nhìn đi hướng khác. Thời gian này cô
luôn cố tình lẩn tránh anh, những xem ra hôm nay cô khó có thể tránh né anh
được