
ngùng. Cô
hiểu phần nào dụng ý của Cố Nguyên, có lẽ vì sự có mặt của dì Dư, có một số
chuyện không tiện nói với cô trong nhà nên mới mượn cớ kêu cô ra ngoài.
Hai người thay quần áo, đi xuống lầu. Cố Nguyên không
lái xe, ra khỏi khu nhà, hai người đi bộ men theo đường quốc lộ.
Nơi hai người sống ở gần sông, con sông này chảy qua
thành phố, trước kia là nơi trao đổi hàng hóa rất tấp nập. Nhưng bây giờ thì
chẳng có tàu bè nào qua lại nữa. Sau này, thành phố cho trồng rất nhiều liễu
dọc bên hai bên bờ sông, đổ đường đá, khoác cho nó một diện mạo khác.
Lúc này tuyết rơi băng đóng, những cây liễu không chịu
nổi giá lạnh, giờ chỉ còn lại những cành màu xám khẳng khiu.
Hai người, kẻ trước người sau bước đi, Cố Nguyên không
quay đầu lại nhìn Tô Dao xem cô có bắt kịp anh không, anh đi cũng không nhanh.
Tới công viên bên cạnh sông, Cố Nguyên mới dừng bước, hai tay anh chống lên lan
can rào chắn của dòng sông, nhìn ra xa xa.
Cố Nguyên không nói gì, Tô Dao cúi đầu đếm những viên
đá vỡ trên đất.
Khá lâu, cuối cùng anh cũng khẽ thở dài nói: “Anh rất
quan tâm.”
Tô Dao chợt thót tim lại.
Cố Nguyên quay sang nhìn cô, rồi ngồi lên thành đá lan
can lạnh như băng, đưa tay kéo Tô Dao lại gần, nửa như ôm cô vào lòng: “Là đàn
ông, anh không thể không quan tâm
Như vậy là sự lạnh lùng xa cách mà anh thể hiện khi
nãy là vì anh đang tức giận?
“Dao Dao, trước đây anh đã nói với em những lời đó
rồi, tại sao em không suy nghĩ vậy?”
Cố Nguyên cúi đầu xuống, kéo cô lại gần hơn nữa. Trán
của anh dường như chạm vào trán cô, Tô Dao cảm thấy vô cùng bối rối. Cô muốn
đẩy anh ra nhưng như vậy không đúng, cô cứ đứng thẳng người ở đó không nhúc
nhích.
“Em.” – Tô Dao ngập ngừng, quyết định nói thật – “Em
không biết.”
Cố Nguyên im lặng hồi lâu nhìn cô, khẽ thở dài, giọng
anh buồn buồn: “Nếu em cảm thấy chúng ta không phù hợp, em có thể nói thẳng với
anh, không sao.”
“Em thật sự không biết.”
Tô Dao ngẩn đầu nhìn Cố Nguyên, sáu năm qua anh luôn
là người để cô tin cậy và dựa dẫm, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn bên
cạnh bảo vệ cô.
Đêm Tô Thư chào đời, khi cô ốm đau, khi công việc
không thuận lợi, khi gia đình xảy ra chuyện… dù cho anh luôn có những chuyến đi
xa, nhưng khi cô có chuyện gì, anh luôn ở bên cạnh cô.
Càng nghĩ, Tô Dao càng cảm thấy có một góc trong trái
tim mình càng lúc càng mềm ra. Thời gian lâu như vậy, nếu nói không chút tình
cảm nào thì rõ là đang dối gạt. Chỉ là cô không biết, cảm giác cô dành cho Cố
Nguyên rốt cục là tình yêu hay tình thân.
Dù anh đã bày tỏ tình cảm với cô ở công viên này ngày
hôm đó, cả khi anh chắn cô trong nhà tắm đêm nào, cô đều không cảm thấy tình
cảm mãnh liệt mà cô đã từng cảm nhận từ Hứa Đông Dương. Ở Hứa Đông Dương, sự
hoảng loạn khiến người ta phải nín thở.
Cô do dự. Không nói tới việc của Hứa Đông Dương, ở lại
bên cạnh của Cố Nguyên xem như là sự lựa chọn tối ưu của cô, không chỉ vì bản
thân cô mà còn vì con gái. Thế nhưng, nếu cô đối với Cố Nguyên chỉ là tình thân
thì đối với anh thật không công bằng. Người đàn ông này đã bảo vệ cô lâu như
vậy, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn c
Cố Nguyên nhìn rõ những hoang mang và bất an tận sâu
trong đáy mắt của Tô Dao, chí ít là cô đối với anh không phải là hoàn toàn
không có tình cảm. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, giọng như giãn ra: “Nếu
không biết thì em hãy nghĩ về nó nhé.”
Anh vuốt tóc cô, không có ý định buông cô ra, ngược
lại, anh kéo mạnh cô ngã vào lòng mình.
Anh ôm cô ấm áp và mạnh mẽ. Cố Nguyên rúc đầu vào cổ
cô, im lặng hồi lâu rồi nói khẽ: “Anh hỏi em câu này, em có thể không cần trả
lời anh.” Anh dừng lại hồi lâu: “Hai người… có phải là thật như vậy không?”
Mặt Tô Dao hồng lên, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay
anh, nhưng anh vẫn không buông ra. Tô Dao bị ôm chặt, do dự một lúc, cuối cùng
cũng nói: “Không có.”
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Biết anh ta là bố đẻ của
con gái là một chuyện, đó chỉ là những việc đã qua, còn giữa họ không xảy ra
chuyện gì là việc khác, cũng có nghĩa Tô Dao bây giờ, là của anh.
Anh quyết định không truy hỏi những việc liên quan đến
chuyến công tác đó nữa.
“Anh ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện của Tô Thư đúng
không?”
Tô Dao tái mặt, lắc đầu: “Em định sẽ không bao giờ để
anh ấy biết.”
Thế cũng tốt.
Cố Nguyên cười cười: “Dao Dao, nếu em đã không có ý định
quay về với anh ta, cũng không có ý định tìm một người đàn ông khác, vậy bây
giờ em cho anh một cơ hội nhé. Thử để anh sống với em với tư cách là một người
chồng chứ không phải là một người anh trai có được không?”
Tô Dao muốn nói gì đó nhưng bị Cố Nguyên chặn môi lại.
anh nhìn cô cười âu yếm: “Có lẽ như thế em sẽ hiểu rất nhanh, thứ em muốn rốt
cục là gì.”
Hai người ở công viên cạnh bờ sông nói chuyện rồi cùng
nhau đi siêu thị mua ít đồ. Cố Nguyên nắm chặt tay cô, không buông. Tô Dao ban
đầu thấy lạ lẫm nhưng dần cũng quen hơn.
Người đi mua sắm trong siêu thị rất đông thanh toán,
hai người phải xếp hạng chờ đợi. Tô Dao đẩy xe, Cố Nguyên đứng sau lưng cô,
dáng anh cao lớ