
n ôm trọn cô trong lòng, hai tay đặt lên tay đẩy của xe. Hành
động của anh không hẳn là quá thân mật, nhưng đủ biết giữa hai người có mối
liên hệ thân thiết.
“Sắp hết năm rồi, tết năm nay mình đón tết ở nhà nhé?”
Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, Cố Nguyên cúi người ra phía
trước, khẽ nói bên tai cô.
“Vâng, về nhà nhé.”
Tô Dao không phản đối. Nếu không có gì đột xuất thì
Tết nào cô cũng muốn về nhà. Hai năm trước không về đón Tết vì Cố Nguyên ở nước
ngoài, bây giờ định cư rồi, bố mẹ hai bên nhất định sẽ kêu hai người về nhà.
“Đằng nào em cũng định nghỉ việc, hay là em xin nghỉ
sớm về Bình Thành. Anh sẽ cho công ty và triển lãm dừng sớm, đợi Tô Thư tuần
sau được nghỉ chúng ta cùng về?”
“Tô Thư được nghỉ?” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn. Cố Nguyên
“ừ” một tiếng: “Thứ ba tuần sau là con nghỉ rồi”, anh dừng lại rồi lại nói
tiếp: “Bây giờ nói một tiếng trước với nhà trẻ thì cũng có thể nghỉ, thứ hai
tuần sau chỉ là họp phụ huynh thôi, không liên quan tới con nhiều lắm.”
Tô Dao cúi đầu chần chừ.
Ban đầu phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông
Dương cô đã định xin nghỉ, nhưng đã bị anh giữ lại, bây giờ hai người đã tới
mức này, xin nghỉ trước hai tuần cũng tốt.
“Vâng.” Tô Dao đồng ý với ý kiến của Cố Nguyên.
“Vậy buổi tối về nhà điện thoại cho bố mẹ, chúng mình
sẽ về ăn Tết sớm để bố mẹ vui.”
“Vâng.”
Cố Nguyên vuốt tóc cô. Tuy anh không nói nhiều nhưng
từ giọng nói của anh cô có thể cảm nhận rằng anh đang rất vui.
Tô Dao không điện thoại cho Hứa Đông Dương mà điện
thoại cho Hàn Thụy xin nghỉ phép. Cô chỉ nói rằng gia đình có việc, bắt buộc
phải quay về Bình Thành, qua Tết mới có thể đi làm trở lại. Không hiểu rõ chân
tướng sự việc, Hàn Thụy phê duyệt cho tô dao nghỉ phép, còn sắp xếp người tạm
thời thay thế công việc của Tô Dao.
Tô Dao xin nghỉ, Cố Nguyên vội điện thoại đến nhà trẻ
của Tô Thư, thông báo cho dì Dư qua Tết mới đi làm trở lại, chiều hôm đó anh
lái xe đưa cả nhà về Bình Thành.
Nhà Tô Dao và nhà Cố Nguyên vốn là láng giềng nằm
trong cùng một sân, đối diện nhau. Nhìn thấy các con đưa cháu về sớm để đón
tết, bố mẹ hai bên đều vô cùng hỉ hả. Phòng bên nhà Cố Nguyên tương đối rộng
nên hai vợ chồng được sắp xếp ở bên đó.
Tô Dao lúc này mới phát hiện ra một vấn đề.
Hai năm trước Cố Nguyên không đón tết ở nhà, trước đó
thì Tô Thư còn nhỏ, cô phải trông con nên khi đón Tết ở nhà đều không ngủ chung
với Cố Nguyên. Nhưng năm nay ông bà hai bên cứ ôm lấy khư khư Tô Thư, bữa tối
bất luận thế nào cũng đưa bé đi ngủ cùng, cô và Cố Nguyên không thể viện cớ
không ngủ chung được.
Tô Dao có chút hối hận về sự bồng bột của mình. Không
thể không nói rằng vì lẫn tránh Hứa Đông Dương cô mới gấp rút cùng Cố Nguyên về
nhà, nhưng từ giờ tới tết còn hơn mười ngày nữa, khoảng thời gian này sẽ như
thế nào?
Ngày trước coi Cố Nguyên là anh trai còn đỡ, bây giờ
biết anh có tình cảm với mình rồi thì làm sao có thể ở lại căn phòng này được.
Bên này thì mẹ Cố Nguyên đang bận rộn thu dọn phòng
cho con trai và con dâu, Tô Dao vội chạy qua giúp bà. Cố Nguyên đứng ở cửa,
cười cười.
Anh vội vã đưa cô rời khỏi cũng là vì không muốn cô bị
ảnh hưởng từ người đàn ông đó. Nhưng anh cũng quên không nghỉ tới vấn đề này.
Tô Dao chuẩn bị giường xong bèn đứng dậy, đúng lúc
nhìn thấy Cố Nguyên đang đứng ở cửa, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt anh, hai người
ngượng ngập nhìn đi chỗ khác.
Tô Thư rất thích khuôn viên này ở Bình Thành, bởi vì ông
bà nội, ông bà ngoại đều ở đây, hơn nữa trong khu này có rất nhiều bạn nhỏ. Tô
Thư vừa mới tới đã vội ùa ra sân chơi với các bạn nhỏ một cách vui vẻ.
Tô Dao không yên tâm, theo ra ngồi ở hành lang trông
chừng
Cố Nguyên cầm theo đĩa lạc ra ngồi trước mặt Tô Dao,
nhìn ra bên ngoài rồi không nhịn được cười: “Ngày bé chúng ta cũng như thế
này.”
Tô Dao quay sang nhìn Cố Nguyên, mỉm cười.
Ngày nhỏ, cô luôn nhõng nhẽo với Cố Nguyên. Cố Nguyên
hơn cô năm tuổi, có một người anh trai hơn mình nhiều tuổi như vậy là một việc
vô cùng tự hào. Cô vẫn nhớ nhà trẻ và trường tiểu học cách nhau một bức tường,
giờ ra chơi Cố Nguyên đứng ở hành lang trên tầng ba của trường tiểu học nhìn
sang sân bên này của nhà trẻ, nếu có ai bắt nạt cô, anh sẽ là người đầu tiên
xông vào. Khi đó rất nhiều người biết Tô Dao có một người anh trai vô cùng lợi
hại.
Hai người ngồi cạnh nhau vừa tắm nắng vừa ôn lại kỷ
niệm thời thơ ấu, xem ra rất hòa hợp. Bố mẹ hai bên ban đầu còn lo về hôn nhân
của họ, bây giờ nhìn thấy hai con như vậy cũng yên tâm phần nào.
Bố Cố Nguyên huých tay mẹ Cố Nguyên: “Em xem, hai con
không phải là rất hòa hợp sao, em cứ lo lắng quá.”
Buổi tối cả hai gia đình cùng quay quần ngồi ăn tối.
Ăn xong bố Cố Nguyên và bố Tô Dao cùng chơi cờ, còn hai bà thì thu dọn trong
bếp. Tô Dao ban đầu rất muốn vào bếp phụ hai mẹ nhưng bị hai người đẩy ra: “Ra
ngoài chơi, đừng làm vướng tay vướng chân.”
Tô Dao dở khóc dở cười đi ra phòng khách. Cố Nguyên
nghe thấy câu nói của hai mẹ thì không nhịn được cười, kéo Tô Dao ngồi xuống
bên cạnh, cọ vào mũi cô: “Em à