
ần này chỉ có bố Tô Dao đi đại diện. Xong việc ông sẽ đưa mẹ
Tô Dao về Bình Thành. Trước tết xảy ra chuyện như vậy nên vẫn phải về để bồi
đắp quan hệ với nhà ông bà thông gia.
Thế là bố Tô Dao ăn sáng xong bèn rời đi, buổi chiều
về đến nơi, Cố Nguyên lái xe đưa bố mẹ về Bình Thành. Tô Dao ở nhà trông Tô Thư
tại Nam Thành một đêm.
Sáng sớm ngày mồng ba, Cố Nguyên nhận được điện thoại
từ Thượng Hải gọi sang cho biết, tác phẩm mà anh gửi dự thi trong cuộc triển
lãm ảnh tổ chức bởi Hiệp hội mỹ thuật Thượng Hải giành được giải thưởng lớn,
mời anh tới Thượng Hải lĩnh thưởng.
Tin này khiến cả nhà ai ai cũng vui mừng. Thời sự buổi
tối còn đưa tin Cố Nguyên giành được giải thưởng. Bắt đầu một năm mới tuy có
chút sóng gió nhưng đối với Cố Nguyên mà nói thì đây là một năm vô cùng may
mắn, Tình yêu, sự nghiệp đều có thu hoạch, khiến một người đàn ông sống nội tâm
như anh cũng không kiềm chế được mà bộc lộ niềm vui.
Phía bên Thượng Hải mời anh đi tham gia vài cuộc hội
thảo, sau đó là lễ trao giải thưởng. Cố Nguyên vội vàng đặt vé máy bay vào ngày
mồng năm tết, bay sang Thượng Hải.
Trước đó, Tô Dao và Cố Nguyên quyết định quay về Bình
Thành sống, vì thế họ đã để lại thông tin cho bên môi giới nhà đất ở Nam Thành,
nếu thuận lợi thì sẽ bán căn nhà ở đây đi, nếu không thuận lợi thì cũng sẽ cho
thuê dài hạn. Cố Nguyên vừa đi thì ở bên Nam Thành điện thoại nói muốn mua nhà
của họ, hẹn Tô Dao quay về để xem
Tô Dao ban đầu muốn một mình về, xong việc rồi quay về
Bình Thành. Sau khi Cố Nguyên đi rồi thì Tô Thư cứ lưu luyến mẹ, nói gì cũng
đòi đi cùng Tô Dao, ông bà có dỗ thế nào cũng không được, thế là đành để cho Tô
Dao đưa Tô Thư về lại Nam Thành.
Sau khi Tô Dao về Nam Thành, người điện thoại xem nhà
chưa kịp tới thì cô đã nhận được điện thoại từ phía công ty. Ngày mồng năm công
ty bắt đầu đi làm trở lại, Hàn Thụy thông báo cho cô ghé qua công ty để làm thủ
tục.
Đón tết xong thì dì Dư cũng bắt đầu đi làm trở lại. Tô
Dao tạm thời phải gửi Tô Thư cho dì Dư trông giúp, còn mình thì vội vàng đi tới
phòng nhân sự của công ty. Lần này mọi thủ tục đều được thực hiện một cách
thuận lợi, không có bất kỳ khó khăn nào.
Trên đường về cô không kìm được, muốn nói cho Cố
Nguyên biết sự việc, cô gọi điện thoại cho anh nhưng bên đó rất ồn ào. Tô Dao
khó khăn lắm mới nhận được giọng anh nên chỉ nói nhanh vài câu rồi cúp điện
thoại.
Buổi chiều trung tâm môi giới nhà đất đưa người đến
xem nhà, hai bên vô cùng hài lòng với căn hộ của Cố Nguyên nên đã đồng ý cái
giá mà Cố Nguyên đưa ra trước đó, cũng đồng ý thời gian giao nhà có thể lùi
lại.
Tới Thành phố này mới chỉ vỏn vẹn có vài tháng nhưng
cảm giác như đã trải qua rất nhiều việc. Buổi tối dì Dư về, Tô Dao ở một mình
trong căn phòng rộng lớn xem tivi, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạnh giá.
Cầm lấy điều khiển, cô hờ hững chuyển qua các kênh,
xem đồng hồ thì đã rất muộn, cô nhẹ nhàng đứng dậy, trở về
Nhìn kỹ thì Tô Thư càng lớn càng hiện rõ những nét của
Hứa Đông Dương.
Tô Dao tựa vào con gái, cúi đầu nhìn gương mặt quen
thuộc. Con bé thừa hưởng đôi mắt của Hứa Đông Dương, khuôn mặt của cô, cái mũi
của anh và cái miệng của cô. Những nét đẹp của hai người đều hội tụ trên người
con bé, hài hòa trong một thân hình bé nhỏ.
Tô Dao khẽ thở dài. Khi Tô Thư mới chào đời, tất cả
mọi người đều nói nó giống cô, vì vậy mà thân thế của con mới được giấu giếm
thuận lợi. Nhưng bây giờ gương mặt con lại có những nét như vậy… mà thôi, về
Bình Thành cũng cắt đứt mọi mối quan hệ với Hứa Đông Dương, sẽ không có người
nào so sánh liên hệ dung mạo của con bé với người đàn ông đó.
Tô Dao đột nhiên nhớ tới một bộ phim mà cô đã xem qua
trước đây, đàn ông là một loại động vật vô cùng ích lỷ, dù có nhìn qua gương họ
cũng không thể nào nhận thức được bản thân một cách rõ ràng.
Trong bộ phim đó, khi người bố nhìn thấy đứa con giống
hệt mình thời niên thiếu thì ông trở nên cuồng dại, bất chấp mọi thứ.
Còn Hứa Đông Dương thì sao?
Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh
cũng bị những nhận thức cá nhân mơ hồ làm mụ mẫm nên không nhìn ra chân tướng
sự việc.
Tô Dao nằm xuống, khẽ ôm Tô Thư vào lòng.
Nửa đêm, Tô Dao bị đánh thức bởi những lời nói mê sảng
của Tô Thư. Con bé ngủ không ngon giấc, cô đưa tay sờ lên trán con, thấy nóng
như lửa đốt.
Mấy ngày nay ở Bình Thành, con bé chơi với các bạn
suốt, trước đã bị cảm cúm, lẽ nào trên đường trở về Nam Thành lai bị trúng gió,
vì vậy mới sốt cao? Tô Dao không dám nghĩ nhiều, ngồi vội dậy mặc quần áo, lấy
túi xách của mình rồi ôm Tô Thư vội vội vàng vàng rời nhà.
Bầu trời đêm vẫn một màu xanh đậm, chỉ có một vài ngôi
sao thấp thoáng. Tô Dao vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà thì bị một làn gió mạnh
thổi buốt tận xương tủy, cô co ro ôm chặt chiếc áo khoác cuộn con vào lòng, vội
vàng chạy sang bên đường lớn.
Lúc này ngoài đường dường như cũng không có người, xe
cũng rất ít. Vừa ra tết, lượng xe taxi phục vụ vẫn chưa ở lại bình thường. Tô
Dao cố gắng bồng con trong lòng, lo lắng nhìn dòng xe qua lạ