
i, chỉ hi vọng có
thể đón được một chiếc xe trống, đưa con đến bệnh viện.
Cô đứng bên đường không lâu thì sau lưng vọng tới
tiếng bước chân. Cô nghĩ là khách đi đường, người đó cứ đi mãi, đi mãi và đứng
lại bên cạnh cô: “Tô Dao, sao vậy?”
Tô Dao quay đầu bỗng chốc sững người, cô thật không
ngờ lại gặp Hứa Đông Dương. Gương mặt anh có chút ngượng ngùng, anh lẩn tránh
ánh nhìn của cô, không biết phải giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở nơi
này, anh im lặng một lúc rồi nhìn Tô Thư đang trong lòng Tô Dao: “Con em bị ôm
ư?”
Tô Dao gật gật đầu, không còn tâm trạng nào chất vấn
Hứa Đông Dương: “Sốt.”
“Đưa con bé cho anh, anh sẽ đưa hai người tới bệnh
viện”
Anh dứt khoát đón con từ tay cô, xoay người sải bước
về phía trước. Tô Dao đưa con cho anh một cách vô thức, sau đó định thần lại,
vội bước theo sau. Hứa Đông Dương để Tô Dao lên xe trước sau đó cẩn thận đưa
con cho cô, rồi vòng sang một bên, lên xe gọi điện thoại: “Anh Tiêu, tôi là Hứa
Đông Dương, muộn thế này thật ngại quá. Tối nay anh có trực ban không? Đúng,
con một người bạn tôi bị bệnh, sốt. Vâng, tôi sẽ đưa tới ngay bây giờ.
Anh cúp điện thoại rồi khởi động xe, suốt chặng đường
anh cứ mím chặt môi không nói gì với Tô Dao ngồi ở phía sau.
Quãng đường không xa lắm, đêm tối không có xe, Hứa
Đông Dương lái rất nhanh. Tới bệnh viện nhi của thành phố, anh dừng lại rồi
quay xuống ghế sau, rất tự nhiên anh đón lấy Tô Thư từ trong tay Tô Dao: “Để
anh bế con bé, em khóa xe.”
Anh dẫn cô đi một mạch tới tầng ba. Đã có một người
đàn ông đứng đợi ở trước cửa phòng khám, anh ta đưa tay chào Hứa Đông Dương rồi
cười lịch sự với Tô Dao đang đứng ở phía sau anh, sau đó để Hứa Đông Dương đặt
đứa trẻ xuống giường và cúi xuống bắt đầu kiểm tra.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Bác sĩ Tiêu nhìn mắt và màu môi của Tô Thư, cởi áo
ngoài của bé rồi lấy chiếc ống nghe ra.
Tô Dao nói không hề suy nghĩ: “Năm tuổi.”
Lời nói của Tô Dao khiến Hứa Đông Dương đứng phía sau
chết lặng.
“Trẻ con tới khám sau tết nhiều vô cùng.”
Bác sĩ Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Nghịch pháo bị
bỏng, đau bụng, cảm lạnh do không đủ ấm, cháu bé không gặp vấn đề gì lớn, mấy
hôm trước cháu đã bị cảm rồi thì phải?”
Tô Dao gật gật đầu. Bác sĩ Tiêu rút ống nghe ra: “Để
hơi lâu nên đã chuyển thành sốt cao. Cháu bé còn nhỏ nên thể lực không bằng
người lớn, rất dễ bị lây, người lớn chúng ta phải cẩn thận, đừng thấy bề ngoài
đã hết cảm lạnh mà ngừng thuốc, tốt nhất là nên đi đến bệnh viện để khám lại.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
“Tối hôm nay thì cứ truyền nước ở bệnh viện. Anh Hứa,
anh xuống dưới lấy giúp một số đeo cho cháu, sau đó tôi sẽ kê đơn cho anh.
Truyền xong nước thì cháu có thể ra viện, ngày mai quay trở lại là được.”
Bác sĩ Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Cháu bé hơn năm
tuổi hay chưa tới năm tuổi
“Cháu sinh tháng hai, vừa mới năm tuổi.”
Bác sĩ Tiêu gật đầu: “Loại thuốc này chuyên dành cho
trẻ trên bốn tuổi, một ngày ba lần… anh Hứa, sao anh vẫn chưa đi à?”
Mặt Hứa Đôn Dương trắng bệch, anh gật đầu nhìn bác sĩ
Tiêu rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Lòng anh đang nổi sóng.
Tô Thư vừa tròn năm tuổi?
Anh nhớ rất rõ lần trước anh hỏi tuổi con gái Tô Dao,
cô nói với anh rằng nó mới ba tuổi, làm sao lại có thể nói nhầm, thiếu mất hai
tuổi?
Nếu là năm tuổi, sinh vào tháng hai, tính theo thời
gian thì đó không phải là thời điểm anh và cô vừa chia tay thì cô đã có mang
sao?
Suy nghĩ này khiến anh kinh hãi. Anh quay người nhìn
đứa trẻ trong phòng bệnh, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ này đều cảm thấy gương mặt
rất quen thuộc.
Rốt cuộc là đứa trẻ này là con của anh hay là Tô Dao
đã làm những việc có lỗi với anh trước khi rời xa anh?
Hứa Đông Dương quay lại phòng bệnh thì Tô Thư đã được
tiếp nước. Tô Dao ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái.
Bước chân của Hứa Đông Dương ngập ngừng nơi cửa phòng rồi mới chầm chậm tiến
vào.
Anh làm cô gần như giật mình. Tô Dao quay đầu lại,
thần sắc có vẻ hơi lo lắng và mệt mỏi, cô nhận lấy tờ khai từ tay anh: “Cảm ơn
anh.”
Tô Dao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tô Dao rồi nhìn
Tô Thư đang nằm trên giường. Càng nhìn kĩ thì trong lòng anh lại càng hốt
hoảng.
“Anh không có ý gì khác.”
Hứa Đông Dương lên tiếng, ánh nhìn của anh cứ dán chặt
lên người Tô Thư: “Anh không muốn tiếp tục làm phiền cuộc sống của em, tối hôm
nay đi qua chỉ là muốn cho lòng mình bình tĩnh hơn một chút.”
“D thế nào thì cũng cảm ơn anh.”
Tô Dao không nhìn Hứa Đông Dương, sờ nhẹ tay con gái.
Đứa bé dưới tác dụng của thuốc đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Hứa Đông Dương yên lặng vài giây rồi lại nói: “Dao
Dao, anh ấy đối với em có tốt không?”
Tô Dao ngẩn người rồi gật đầu: “Anh ấy đối với em rất
tốt.”
“Hai người sao lại quen nhau?”
“Chúng em quen nhau từ bé, anh ấy là hàng xóm của em.”
“Hai người cưới nhau khi nào?”
Tô Dao quay đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh,
bình tĩnh tới mức lạnh lẽo: “Mùa xuân năm hai nghìn linh ba.”
Như vậy là cô vừa chia tay với anh đã vội lấy một
người đàn ông khác.
Hứa Đông Dương cảm thấy dường như