
hiếc khăn
tay lập tức rách làm hai nửa. Nhưng mà, nàng lại không đi vào. Không
vạch trần hành vi ti tiện của tướng công mình, không mắng tướng công
nàng hay bắt hắn xin lỗi nàng, không cho hắn một cái tát để xả mối hận
trong lòng. (Can: aiiii…phụ nữ cổ đại chồng là trời, đâu có ai dám làm
như tỷ nói)
Tô Oản Oản nghiêng đầu, dường như thấy được vẻ mặt nhẫn nhục của nàng.
Nhị thiếu phu nhân bỗng nhiên quay đầu lại muốn rời đi, lại liếc mắt một
cái đánh giá Tô Oản Oản đứng ở cách đó không xa, sắc mặt của nàng nháy
mắt liền thay đổi, nhưng mà Tô Oản Oản cũng hình dung không ra biểu hiện như vậy rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Thần tiên ơi, đây là loại chuyện
xấu hổ đến cỡ nào! (Can: cái gì, tỷ mà cũng biết xấu hổ ư, ta tưởng đứt
dây thần kinh xấu hổ rồi chứ…Oản Oản: ngươi…!)
Các nàng cứ như vậy
nhìn nhau, Tô Oản Oản còn chưa kịp nuốt trôi quả nho trong miệng, một
trận gió thổi xấu hổ xong lại tiếp một trận sau, Nhị thiếu phu nhân cuối cùng lạnh lùng liếc mắt một cái, xoay người rời đi. Tô Oản Oản nhìn
nàng thẳng lưng bước đi, cằm vẫn cao ngạo khẽ nhếch.
Tô Oản Oản bất
giác bĩu môi, quyết định làm chút gì đó, Tô Bắc Lăng muốn khi dễ nàng
đến cùng, nàng nói như thế nào cũng muốn hùa theo một chút. Ah hắc hắc,
muốn hạ dược nàng ư, như vậy nàng cũng tận tình cho hắn hưởng thú vui
lạc….. (Can: mèo biến thành hổ, sắp có người chết, hắc hắc)
Nàng
tránh ở một bên, nhìn Tô Bắc Lăng cũng gã sai vặt kích động chuẩn bị
dược cho nàng, sau đó chuồn êm đến bên cửa sổ, ngón tay bắn ra, một viên thuốc nhỏ bay vào chén trà của hắn. Nghĩ nghĩ, cho hắn xuân dược kia
căn bản chính là có lợi cho hắn, vì thế ngón tay lại bắn ra, một viên
thuốc xổ lại bay vào, cùng với viên thuốc kia hòa tan, vô sắc cũng vô
vị. (Can: Oản tỷ giỏi quá *tung hoa*)
Vỗ vỗ hai tay, vừa lòng tiếp tục vừa ăn vừa đi dạo đêm.
Một chùm nho dài đã giải quyết xong, cũng vội trở về Ỷ Hà cư của nàng, Tô
Oản Oản cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng Liễu
Nhược Li mới vui vẻ đi tiếp. Nghĩ đến Tô Bắc Lăng hẳn là đang tránh ở
phía sau Ỷ Hà cư chờ nàng mắc câu, tâm tình của nàng lại tốt hơn ba
phần, miệng còn vang lên tiếng cười khẽ.
Vừa mới vào phòng không lâu, quả nhiên Tiểu Hà bưng một chén cháo tổ yến đi vào, Tô Oản Oản ngồi bắt chéo chân, cân nhắc xem bát cháo này làm thế nào mới tốt. Tròng mắt
nhanh như chớp chuyển động, chuyển tới trên người Tiểu Hà.
“Tiểu thư, đây là cháo tổ yến phòng bếp làm, tiểu thư có muốn ăn một chút?” Tiểu Hà khó khăn đối với nàng nói vâng lời.
Tô Oản Oản sờ sờ bụng, “Ai nha, hôm nay ta đã ăn no, nhưng là lãng phí sẽ không tốt, Tiểu Hà không bằng cho ngươi uống đi?”
“Sao có thể.” Tiểu Hà vội vàng xua tay, ngữ khí lộ ra nét kinh hoảng,
“Nô tỳ làm sao có thể uống đồ tốt như vậy, thỉnh tiểu thư uống đi, tùy ý
uống vài miếng cũng được, tổ yến rất bổ, tiểu thư gần đây lại vất vả.”
“Làm sao, Tiểu Hà mới vất vả. Có gì đâu, ta không nói ngươi không nói, ngươi ở trong này uống cũng không có người biết nha.” Tô Oản Oản cố gắng
không cho bản thân cười đến âm hiểm.
“Muội muội, muội muội” Âm thanh
Liễu Nhược Li từ xa vang đến, sau đó “Bính” môt tiếng cửa phòng bị đẩy
ra, chỉ thấy nàng hoang mang rối loạn vội vàng chạy vào, nhìn bát cháo
trong tay Tiểu Hà khẩn trương hỏi: “Muội muội, cháo tổ yến này ngươi đã
ăn chưa?”
“Không có a.” Tô Oản Oản nhìn Liễu Nhược Li thở hổn hển, hai gò mà của nàng đỏ bừng, lộ ra một tia kiều mị.
Nghe được đáp án đó, nàng mới thoái mái thả lỏng người, vỗ ngực nói:
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, ta trong lúc vô ý nghe thấy được gã sai vặt
bên người Nhị thiếu gia nói bát cháo tổ yến này bỏ mị dược của Lý gia,
muội muội nếu là ngươi ăn, sẽ không tốt. tốt quá tốt quá, muội muội
ngươi còn chưa ăn.”
…..
Thở dài, Tô Oản Oản cảm thấy Tô Bắc Lăng
này làm việc quá mức ngu ngốc, hạ dược sao có thể làm cho nhiều người
biết như vậy. Loại chuyện ám muội này sao có thể làm như việc đàng
hoàng, ngay cả làm ngươi xấu chỉ số thông minh cũng không có!
Mà ở ngoài mặt, nàng làm như không biết chuyện này, vì thế đành phải làm như giả bộ bộ dáng kinh ngạc nói: “Thật vậy ưh?”
“Thật sự.” Liễu Nhược Li vẻ mặt nghiêm trọng, “Ngươi nghĩ tỷ tỷ sẽ lừa ngươi sao?”
“Trời ạ, Nhị thiếu gia sao lại như vậy a. Nếu ta thật sự uống, hậu quả nhất
định sẽ không tưởng tượng nổi. Vừa rồi ta còn muốn cho Tiểu Hà uống, may mắn chúng ta ai cũng không uống.”
Tô Oản Oản nói xong, còn nhìn sắc mặt Tiểu Hà, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bát cháo tổ yến kia.
Tiểu Hà định thần nói:
“Đúng vậy, ta còn khuyên tiểu thư uống, rất may tiểu thư không uống.
Nhị thiếu gia xưa nay phong lưu, sao có thể làm ra chuyện này với tiểu
thư.” (Can: hừ con bé này rõ ghét, biết mà cứ làm bộ)
“Muội muội, ngươi nói việc này nên làm sao bây giờ?”
“Nhị thiếu gia không thể ngờ lại làm ra chuyện như vậy, nếu ta thật sự bị
hắn làm vấy bẩn thì làm thế nào bây giờ. Hắn sao có thể như vậy!”
Nàng cảm xúc dâng trào. (Can: Oản tỷ diễn trò cũng giỏi nha, sau nay không cần phải khen người khác nữa nhé)
“Muội muội đừng