Old school Easter eggs.
Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 8.00/10/389 lượt.

i vào, chỉ

lộ mỗi cái đầu. Đông Phương Vũ Lương đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng

nàng nằm úp sấp, tóc dài xõa ra tán loạn, quấn chăn từ đầu đến chân,

thoạt nhìn y như một con sâu róm.

“Dậy đi.” Hắn ngồi xuống bàn, tự mình rót một tách trà nóng.

“Không dậy.” Nàng quay lưng vào trong ngủ tiếp.

“Lục Nhâm Bỉnh gửi thiệp mời tới, có muốn đi cùng ta hay không?”

“Lục Nhâm Bỉnh chẳng qua chỉ là kẻ được cho là có thể đoạt chức võ lâm minh

chủ thôi, có cái gì hay chứ? Võ công cao cường, đức cao vọng trọng, con

phi! Con không nghĩ rằng hắn có cái gì tốt đẹp.” Tô Oản Oản căm giận

nói, thân mình bị chăn cuốn chặt cứ xoay qua xoay lại nhìn vô cùng buồn

cười.

“Con gặp rồi?”

“Vâng ạ, hồi đó, tại Tô gia thôn, có hai tên

tiểu bối vô danh đang khi dễ người khác, hắn đi ngang qua đó, vì xung

quanh nhân sĩ giang hồ cũng khá nhiều nên Lục Nhâm Bỉnh liền ra tay cứu

giúp. Mấy người xung quanh tâng bốc hắn cái gì mà tâm địa hiệp nghĩa,

nhưng sau đó con lại nghe hắn bảo, nếu không có bản lĩnh thì đừng hành

tẩu giang hồ, lãng phí khí lực của hắn. Người xem, đây đích thực là ngụy quân tử.”

Nàng bĩu môi, Lục Nhâm Bỉnh và Nhạc Bất Quần đều là một bọn ngụy quân tử, thực đáng ghét!

“Ta tưởng con muốn đi ngoạn một chút, nhưng nếu con nói vậy thì thôi, dù sao ta cũng không muốn đi.”

“A a a, con muốn đi, ai nói con không đi!!!” Nàng nhỏ nhỏ giọng, “Dù sao cũng đang nhàn rỗi, hay là chúng ta cùng đi chơi?”

“Vậy thì dậy nhanh lên.”

Phủ đệ của Lục Nhâm Bỉnh ở tại Mộ thành, không biết hắn đào đâu ra nhiều

ngân lượng đến mức có thể xây một tòa phủ đệ ngang ngửa Tô phủ, đều to

đến mức người ta có thể lạc đường. Cũng chính vì vậy hắn mới có thể mời

anh hùng hào kiệt khắp nơi tới tham dự đại hội võ lâm ở tạm trong nhà

hắn.

Đương nhiên, những người đến đây ở đều là những đại nhân vật nổi danh giang hồ cùng một số bằng hữu của họ.

Tô Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này so với buôn bán cũng

không khác là bao. Đều là người có quyền có tiền, bằng hữu đương nhiên

không phải là người quyền thế giàu có thì cũng là nhân tài xuất sắc. Vậy nên mọi người đều hoặc là thổi phồng lẫn nhau, hoặc là minh tranh ám

đấu, âm thầm phân cao thấp, hoặc là mượn cơ hội kết giao.

Nàng và

Đông Phương Vũ Lương tới khiến không ít người chú ý, Lục Nhâm Bỉnh mặt

mày đỏ gay bước về phía Đông Phương Vũ Lương hàn huyên này nọ. Bốn chữ

“Đông Phương đại hiệp” từ trong miệng Lục Nhâm Bỉnh phun ra khiến ánh

mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.

Một thân võ công cao cường, lại

thêm khuôn mặt tuyệt mỹ, muốn người khác không chú ý cũng là chuyện khó. Quan trọng là, một người vốn đã trở thành truyền kỹ võ lâm như vậy, lại là chính phái nhân sĩ chứ không phải tà ma ngoại đạo. Vậy nên mấy lộ

anh hùng đều xúm xít vây quanh hắn, thậm chí nghe hắn nói vài câu cũng

cảm thấy mỹ mãn.

Chính vì vậy nên Tô Oản Oản nữ hiệp đã đường đường chính chính bị các nhân sĩ giang hồ đầy nhiệt huyết hẩy ra ngoài.

Nàng lững thững đi về phía trước, Lục phủ to lớn đâu đâu cũng thấy những

nhân sĩ giang hồ cầm đủ loại vũ khí. Mấy người đi lướt qua nàng còn quay lại nhìn lưu luyến.

Nàng bĩu bĩu môi, cúi xuống nhìn trang phục trên người. Lúc này nàng mới nhận ra trang phục của mình có chút khoa

trương. Lúc nãy vội vội vàng vàng rời giường, quần áo đều do mỹ nhân sư

công chọn giúp, nàng chỉ tùy tiện mặc đại vào, giờ mới nhận ra chúng

thực sự quá hoa lệ. Tô Oản Oản đi tới bờ hồ nhìn thử, thấy khuôn mặt

chính mình thanh tú lạ thường, quần áo cũng không tục khí mà lại lộ ra

vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Thảo nào trên đường ai cũng nhìn nàng a…

Nàng ngồi trên lan can của một câu cầu gỗ sơn đỏ, hai chân đưa qua đưa lại.

Trước mắt vốn là một hồ sen, nhưng nay trên hồ chỉ còn lại mấy phiến lá

héo rũ…

Sắc thu hiu quạnh. Đông đang tới.

Chỉ là mùa hè chuyển sang mùa thu, rồi mùa thu chuyển sang mùa đông, vậy mà phong cảnh khác nhau một trời một vực.

“Kia không phải Tô Oản Oản sao? Ai nha, nghe nói đại hội võ lâm lần này Hiệp thiếu hiệp chưa tới a, sao vậy, hắn rốt cục cũng không chịu nổi ngươi

sao?” Lục Ảnh Hà cười khanh khách bước về phía Tô Oản Oản, khóe mắt đắc ý không thể che giấu.

Tô Oản Oản đung đưa, coi như chưa hề nghe thấy bất cứ cái gì.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ. Lục Ảnh Hà cười nhạt nói:

“Ai nha, Tô tiểu thư, không phải là bị ta nói trúng tim đen chứ? Ta nhớ

lúc ấy ngươi đã nói lời thề son sắt, cái gì mà hắn là của ngươi, sao,

hiện tại thì không phải nữa?”

Nàng nhảy từ lan can xuống, đứng đối

diện Lục Ảnh Hà, nghiêm nghiêm túc túc nói, “Ta không biết phải nói gì

với thủ hạ bại tướng, thỉnh Lục tiểu thư tha thứ cho tiểu nữ ăn nói khó

nghe.”

Lục Ảnh Hà sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn cậy mạnh nói, “Tô Oản

Oản, ngươi không cần giả bộ, trên giang hồ ai ai cũng biết Hiệp Vấn đã

vứt bỏ ngươi!”

Tô Oản Oản với vẻ mặt thiên chân nở nụ cười rạng rỡ,

thuận chân gạt một cái. “Ùm” một tiếng, Lục Ảnh Hà ngã xuống hồ, bên

cạnh là một đống lá sen héo rũ, mục rữa hôi thối.

Nàng nói, “Thực xin lỗi nha Lục tiểu thư, chân ta rút gân, không phải ta