
u thương đồ đệ Tô Oản Oản, là
một mối tình cấm kị bất luân, không ngờ…ngay cả Đông Phương Vũ Lương
cũng yêu thương Tô Oản Oản? Trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của mọi người, Tô Oản Oản và
Đông Phương Vũ Lương thoải mái trò chuyện vui vẻ, sau đó nhanh chóng rời đi, mặc cho đám nhân sĩ giang hồ bàn luận này nọ.
Về nội dung mà bọn họ bàn tán, Tô Oản Oản cũng không thèm để ý, dù sao thì nàng cũng biết
chỉ cần vị mỹ nhân sư công này xuất hiện là ở đó lại rộ lên vô số chuyện hay.
Chính vì vậy nên mỹ nam không thể ngắm nhiều, lời ngon tiếng
ngọt không thể nghe nhiều, bởi chúng đều không thể tin tưởng được a!
Rời khỏi khách điếm lúc này đang là mùa thu nên ánh nắng đã dịu đi hơn
nhiều, không còn nóng bức nữa mà mang theo một chút ấm áp. Hai người bọn họ đi khỏi khách điếm, hắn xoa xoa đầu nàng, nói, “Oản Oản, ngươi thay
đổi không ít nha.”
“Già đi chứ gì?” Nàng cúi đầu đoán, mắt nhìn những hòn đá nhỏ trên đường.
“Không, là ngoan hơn. Nếu là trước kia, chỉ sợ những người đó đã sớm mất mạng.” Hắn ấm áp cười, “Xem ra tiểu tử Tô Mộ Bạch kia khiến ngươi thay đổi
không ít nha.”
“Hừ” Chỉ cần nghĩ đến cái tên kia là nàng đã thấy bực mình, một cước đá bay mấy hòn đá nhỏ dưới chân.
Hắn nhìn thấy nàng bĩu môi tức giận, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp
nàng, khi đó nàng chỉ cao đến thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn
điêu ngọc mài không có bất cứ biểu cảm nào. Hắn chưa bao giờ gặp một
tiểu hài tử nào lại có thể lạnh lùng đến như vậy, toàn thân tỏa ra hơi
thở xa cách, khiến cho người khác không dám lại gần.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã trở nên lạnh lùng, đa nghi như vậy, nàng hẳn đã phải chịu
nhiều khổ sở. Lúc ấy hắn đã mỉm cười, khom người xuống, nhéo nhéo khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng, “Nếu sư phụ bắt nạt con thì cứ đi theo sư công,
sư công lợi hại hơn sư phụ con nhiều.”
Hiện tại, nàng đã trở thành
một cô nương duyên dáng yêu kiều, mỗi lần gặp lại nàng lại thay đổi một
chút. Quả nhiên hắn đã dạy được một đồ đệ tốt, có thể khiến một đứa nhỏ
như vậy trở thành một cô nương đáng yêu.
Hắn không khỏi xoa đầu nàng, nói, “Aizz, Tô gia đang gặp phiền toái, nhưng có lẽ sẽ xử lý tốt việc
này nhanh thôi. Dù sao thì nó cũng là Tô Mộ Bạch, là đồ đệ của Đông
Phương Vũ Lương ta mà.”
“Hừ, đồ đệ của ai đó thật vô dụng.”
Muốn
tiền hay muốn mạng, chuyện này đến kẻ ngốc cũng biết. Cùng công chúa kết hôn chứ gì? Tốt lắm, cứ đi mà kết đi, nàng không quan tâm!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận, trắng như tuyết, nhìn qua thực giống một cái bánh bao thịt.
Từ hôm nay trở đi, quyết định mặc kệ tên Tô Mộ Bạch kia, nàng đi làm giang hồ nữ hiệp!
“Mỹ nhân sư công ~~” Tô Oản Oản tươi cười nịnh nọt, giọng nói ngọn lịm.
Hắn liếc liếc nàng, “Nói đi.”
“Mỹ nhân sư công, người có muốn…trở lại giang hồ không?
“Ta lại phải lang thang sao?”
“Không cần không cần đâu, mỹ nhân sư công, chỉ là…người có nghĩ đến việc tiếu
ngạo giang hồ, còn có mỹ nhân làm bạn nha!” Tay nàng chỉ chỉ vào chính
mình.
“Chuyện này…” Hắn sờ sờ cằm, nhìn Tô Oản Oản đang vô cùng hy vọng, rốt cục nói: “Được rồi.”
“Tuyệt!” Nàng vui mừng reo lên, “Phóng mắt nhìn khắp giang hồ, hiện giờ ai dám chọc tới ta, ai dám chọc tới ta?!!! Hahaha…”
Hắn nhìn nụ cười tỏa nắng của nàng, nói, “Đừng kiêu ngạo như vậy, cẩn thận có ngày chết thế nào mà cũng không biết đấy.”
“Xì, chốn giang hồ con dụng độc giỏi nhất, tổ chức sát thủ lợi hại nhất nghe lệnh con, người võ công cao nhất lại chính là mỹ nhân sư công của con!”
Hắn nói, “Sư phụ ngươi rốt cục là sủng ngươi đến như thế nào vậy?” …mới có
thể đem Tô Oản Oản trước đây biến thành bộ dáng như hiện nay.
“Hừ, hắn sủng con cái gì chứ, chẳng phải khiến con đi bụi tới tận mười ngày hay sao!” Nàng phẫn hận nói.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dài hẹp cong lên, nói, “Cho nên, Oản Oản, con
có muốn đi theo sư công không? Sư công sẽ sủng con thật nhiều a.”
Tô Oản Oản xoa xoa thái dương, lại nữa rồi…
Nơi mà người ta gọi là giang hồ, lúc đầu Tô Oản Oản không hiểu tại sao
người ta lại phải cả ngày chém chém giết giết, lập bè kết phái, rồi
tranh đoạt bí tịch võ công để làm gì? Sau này, đến khi trở thành người
trong giang hồ nàng mới hiểu, bởi vì nếu không chém giết tranh đoạt thì
quả thực chẳng còn việc gì làm. ( A sặc!!!)
Ví dụ như là, một vị thế
ngoại cao nhân có tiếng tăm nào đó muốn rút khỏi giang hồ chắc cũng sẽ
không ngẫu nhiên thu một tên đồ đệ để giết thời gian.
Có lẽ là vì vậy nên người ta mới sinh ra thứ mất thời gian gọi là “Đại hội võ lâm”. Đem tập trung tất cả người trong giang hồ lại một chỗ, người nổi danh có,
đại nhân vật có, tiểu nhân vật có, mà vô danh cũng có, thực sự là náo
nhiệt, vô cùng náo nhiệt a!
Tô Oản Oản phấn chấn vô cùng, rốt cục thì một ngày trôi qua cũng sẽ không nhàm chán nữa, nói không chừng lại còn
có thể gặp lại người quen. Hơn nữa tính nàng thích náo nhiệt, có chuyện
tốt để làm thì nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên nếu có ai đó muốn tìm
nàng, sẽ rất dễ dàng tìm thấy…
Nàng vô cùng không có tiền đồ lăn lộn
trên giường, bọc chăn kín mít, không để một chút gió lạnh thổ