
à nàng dung thuật dụ dỗ mới có thể đem vương gia mê
muội đầu óc choáng váng, một người tính tình sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy.
- Thân phận sườn phi này thật ra rất phức tạp.
- . . . . . .
Nghe đến đó, tay Ngọc Thanh có chút run nhè nhẹ.
- Ngọc Thanh? – Tần Mộ Phong lo lắng nhìn nàng.
- Nếu thật sự là như vậy, hắn vì cái gì muốn dùng phương thức này dẫn ta đi?
Nàng thấp giọng, trong mắt buồn bã.
- Nếu không dùng phương thức này, ngươi khẳng cam tâm tình nguyện tiêu sái rời đi sao?
- Lúc trước vì hắn cầu giải dược, ngươi có thể không để ý sinh tử của chính mình. Nếu hắn không dùng phương thức này, ngươi là sẽ không rời
đi khỏi hắn.
- Ta. . . . . . Ta muốn trở về.
- Ngọc Thanh, bình tĩnh.
Tần Mộ Phong nghiêm túc nói:
- Ngươi hiện tại thật vất vả mới trốn thoát, trở về Vũ Sơn, việc
ngươi cần làm là chờ đợi thôi, chờ bình ổn lại, hắn sẽ trở về tìm ngươi.
Ngọc thanh nhìn núi phía xa, ưu sầu chất chứa trên mặt.
Ban đêm, bọn họ suốt đêm khởi hành .
Bởi vì bang kiếm khách hiệp sĩ kia cũng không hoàn toàn buông tha
truy tra hành tung của nàng, bọn họ nơi nơi phát thiệp võ lâm, điều tra
dấu tích của nàng, cho nên bọn họ không dám ở lâu.
Ngọc Thanh ngồi ở bên trong xe, dựa thân mình suy yếu, đầu tiên là
không khỏi cảm thán duyên phận của nàng cùng Hồng Y thánh nữ này.
Chỉ vì nàng phó thân mình vào, cho nên một đường này phải dây dưa trả hết nợ. Khuôn mặt của nàng, quả thật là khiêu khích mầm tai vạ.
Sau đó mày liễu thoáng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ẩn ẩn có ưu sầu.
Đêm hôm đó, trong lời nói hắn rõ ràng còn quanh quẩn ở bên tai nàng. Vì bức nàng đi, hắn nói ghét bỏ nàng, hưu nàng.
Chỉ là, trong lời nói đó cũng có thực tâm.
Hắn nói hắn cùng Tố Nguyệt cảm tình năm năm, lại nhìn thấy Mạnh Tố Nguyệt xuất gia vì hắn, hắn mới nhìn rõ thực tâm chính mình.
Những lời này, không phải vì lừa nàng.
Hắn đối Mạnh Tố Nguyệt thủy chung có loại ràng buộc, Mạnh Tố nguyệt
mất tích, bộ dáng hắn lo lắng không người nào có thể so sánh.
Nàng biết, hắn vĩnh viễn sẽ không dễ dàng buông Mạnh Tố Nguyệt ra.
- Suy nghĩ cái gì?
Tần Mộ Phong bên cạnh thản nhiên mở miệng.
- Thân mình không thoải mái sao? Mày nhíu chặt như vậy.
Ngọc Thanh lập tức hồi thần, thản nhiên cười yếu ớt:
- Tần đại ca, ta nhất định sẽ ở Vũ Sơn chờ hắn, mặc kệ một ngày kia
hắn là vì nguyên nhân nào nói ra lời đó, ta nhất định phải chờ hắn.
- Hắn nhất định sẽ trở về tìm ngươi.
Tần Mộ Phong kiên định nói.
Ngọc Thanh còn lại là đem tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu có điểm mất mác.
Một ngày một đêm sau, bọn họ rốt cục cũng tới gần chân núi Vũ Sơn.
Đó là một ngọn núi cao, chung quanh rừng cây liên miên, dưới chân núi bình nguyên một mảnh hoang vu, căn bản là không có người ở.
Xe ngựa đi vòng quanh núi để tìm đường lên, xung quanh đều là cây cối, không thấy đường, có chút âm trầm.
Ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng loài chim nào đó bay ngang qua, sau đó
liền vẫn là yên tĩnh, chỉ có thanh âm bánh xe ròng rọc kéo trên đường
lăn lộn.
Xe ngựa vẫn hướng lên trên, thỉnh thoảng đá vụn trên đường làm xe xóc nảy vài cái. Thật lâu sau, vẫn không tới được đỉnh núi.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối xuống, không biết là bởi vì cây cối che mất, hay bởi vì trời đã tối, bên trong xe ngựa cũng một màu đen
chìm xuống.
Bánh xe lăn tới một tảng đá lớn, xe ngựa đột nhiên xóc nảy một trận kịch liệt.
Thân mình Ngọc Thanh liền như vậy ngã vào trong lòng Tần Mộ Phong,
Tần Mộ Phong đỡ lấy nàng, thanh tuyến ôn nhu rồi đột nhiên có kinh
hoảng:
- Ngọc Thanh, thân mình của ngươi như thế nào lại lạnh như băng vậy?
- Tần đại ca, ta rất lạnh. – Ngọc Thanh ở trong lòng hắn, thân mình có chút hơi hơi run rẩy.
Tần Mộ Phong ôm chặt nàng, càng thêm đau lòng:
- Còn có không thoải mái chỗ nào không? Có cái gì không khoẻ, phải nói cho Tần đại ca.
- Ta vẫn tốt, chỉ là có cảm giác lạnh. – Cắn nhanh cánh môi, lẳng lặng lui cách ra.
Sau một đường xóc nảy, xe ngựa rốt cục dừng lại.
- Chủ tử, phía trước có gian nhà trúc. – Thanh âm gã sai vặt ngoài xe truyền đến.
- Tới rồi.
Ngọc Thanh ở trong lòng Tần Mộ Phong gian nan nói ra một câu.
Tần Mộ Phong tức khắc bế nàng xuống xe, vội vàng hướng ngôi nhà trúc thanh tịnh kia chạy đi.
Đó là một ngôi nhà gồm bốn gian phòng nhỏ bằng trúc, trong gian có
tiểu viện lạc, một thạch bàn, tứ chích thạch đằng, sau gian là một mảnh
rừng trúc u tĩnh.
Lúc này sắc trời đã tối, cho nên đem núi rừng nhuộm đẫm một màu đen có chút âm trầm.
- Tần đại ca, phòng của ta là gian phòng bên trái kia. – Tóc mây của
Ngọc Thanh bị thấm ướt, thân mình còn đang run rẩy, những lời này là từ
hàm răng nàng dùng sức truyền đến.
Tần Mộ Phong lúc này mới phát hiện ra khác thường của nàng.
Hắn bay nhanh đến đem nàng ôm vào gian phòng trúc bên trái kia, đem
giường ngủ đơn giản trải ra, sau đó đặt thân thể của nàng ở trên, xuất
chưởng vận khí, dán vào bụng của nàng, cấp nhiệt độ chân khí nhẹ nhàng
truyền tới.
Thân mình run rẩy lúc này mới dần dần bình ổn xuống.
- Nhanh đi lấy dược.
Tần Mộ Phong phân phó gã sai vặt