XtGem Forum catalog
Ta Là Đông Phương Bất Bại

Ta Là Đông Phương Bất Bại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321505

Bình chọn: 7.5.00/10/150 lượt.

ngươi, mau cho ta gặp giáo chủ” Nam Cung Quỳ cao ngạo nhìn tuấn mĩ nam tử cao cao trên cổng tự hỏi hắn có phải một trong số nam sủng của Đông Phương Bất Bại.

“Hiện nay các vị hộ pháp cùng giáo chủ đều đang nghị sự(thực ra là đang bôi bác lẫn nhau) không thể gặp công tử, có gì Nam Cung công tử có thể nói cùng Ngưng Phong sứ giả ta”

“Ngưng Phong sứ giả? Không phải Lạc Tuyết mới là sứ giả cao nhất sao?”

“Lạc Tuyết đang thi hành công vụ( đang bị phạt) không ở”

“Lạ thật ta nghe nói Lạc Tuyết được giáo chủ tối sủng ái sao? không lẽ quả thực Đông Phương giáo chủ có chính thất?” Nam Cung Quỳ nghi hoặc nhíu mày, nến lời đồn là thật thì hắn đành chịu uỷ khuất vậy.

“Ách cái này…” Biết nói làm sao đây, đại hộ pháp có thể nói là chính thất không? Xưa nay chủ nhân tính tình băng lãnh, bá đạo đã muốn dễ gì buông tha. Nay giáo chủ xui xẻo lọt mắt xanh chủ nhân tưởng nhìn cũng đừng hòng nhìn đến nam nhân khác, coi như giáo chủ là tàn một đời hoa rồi(tác giả: Ngưng Phong theo trường phái bi quan vừa thôi….. Long ca mà biết coi chừng anh cũng thê thảm như Lạc Tuyết…)

“Là không có ? hay có?”

“…..coi như là có đi….”

“Ta muốn gặp người đó” Nam Cung Quỳ nói như đinh chém sắt.

“Nam Cung công tử xin đợi trong chốc lát….” Ngưng Phong quay người rời đi trong lòng bấn loạn không yên, hắn không biết phải mở lời thế nào với chủ nhân. Đánh một cái rùng mình thay cho kẻ đứng dưới kia, thôi đành nói thực về ý định của hắn đến đây rồi muốn ra sao thì ra. Việc gì phải lo lắng mua dây buộc mình, nhưng tên họ Nam Cung đó nếu phải thành lệ quỷ dưới tay chủ nhân kể cũng hơi tiếc, ánh mắt đó…… khiến người khác thực muốn khi dễ…Aaaaa từ lúc nào ta trở nên giống Lạc Tuyết vậy……

————–

Thu vàng, đỏ rực một góc trời rừng phong thay lá như hoả ấm áp bao bọc mai viên bên trong. Lãng đãng một hồi thu phong lay động theo tiếu thanh, một dàn đu bích ngọc xanh mượt đung đưa.

“Không.. Long a, ta nhột ngươi là tên hỗn đản mau buông ta ra aaa…… tha ta đi”

“Tuyết Nhi mau nói cho ta nghe nàng thích ta, nếu không …. ta sẽ cho nàng chết vì sặc cười” Cổ Ngự Long dương cao cười gian sảo, tay tuy ôn nhu nhẹ nhàng nhưng đều kích thích vào chỗ mẫn cảm của Ngâm Tuyết khiến cho nàng cười không ngừng.

“AAaaa.. ta thua ta nói….:”

“Nào nói đi..”

“Long, ta…….ghét ngươi.. hahaha..” tranh thủ Cổ Ngự Long buôn tay Ngâm Tuyết nhảy xuống xích đu chạy biến. Cười sủng nịnh, Cổ Ngự Long hôm nay trang phục vẫn là Hoả Diễm Một thân hắc sắc trường bào, chỉ khác mặt nạ đã bỏ xuống để lộ tuấn nhan ngời ngời vô cùng chói mắt.

“Tuyết Nhi đứng lại.. nàng phải nói cho ta nghe đã…” Cổ Ngự Long phi thân đuổi theo nhân nhi trắng noãn bạch y chập chờn bay lượn như hồ điệp trong mai viên.

………….

Xa xa trong rừng phong, bốn người đang hào hứng xem kịch. Cổ Thừa Ân (Đoạt Mệnh) vỗ đùi đánh chát giáng vẻ của một tay cá độ chính hiệu la to.

“Chung tiền chung tiền đi, giáo chủ ghét lão đại là ta thắng” Cổ Thừa Ân xoè tay đắc trí nhìn Cổ Thừa Đức, Cổ Mạn Tình và Nhược Nhi móc hầu bao ra.

“AAaaaa Long ta thích ngươi mau thả …. aaaa” khi tiền vừa chạm tay Cổ Thừa Ân, giọng Ngâm Tuyết lanh lảnh ở đâu lại vang lên khiến mặt Thừa Ân tối sầm nhìn đống bạc đã đến tay lại không cánh mà bay. Còn bồi thêm sáu cặp mắt lăm le tiến đến cướp sạch của cải trên người hắn, không biết từ bao giờ Thiên Ma giáo lại hoá thành động thổ phỉ thế này?

“Thừa Ân huynh có đưa tiền không, hay muốn chúng ta tiền gian hậu sát” Cổ Mạn Tình con môi nũng nịu lên hăm dọa, thật giống như làm nũng chẳng có chút nào đáng sợ.

“Tình Nhi chỉ bằng ngươi, đợi mùa quýt sang năm đi” Thừa Ân khinh thường nói.”Với lại ngươi còn bị người nào đó tiền gian rồi làm gì còn mà đòi sát ta”

“Ngươi……” Mạn Tình nước mắt lưng tròn nhìn hắn uỷ khuất khiến Thừa Đức không khỏi đau lòng.

“Thừa Ân chừng mực điểm” Thừa Đức nghiêm giọng.

“Huynh thôi đi ai chẳng biết, Tình Nhi thích huynh từ khi còn để chỏm nhân cơ hội lần trước huynh say rượu đưa lên môn sao?”

“Thừa Ân ngươi tuy bộ dạng giống ta như đúc, đúng mồm chó không thể mọc ngà voi.Giám nói Tình Nhi như thế, ta giết” Thừa Đức xưa nay trầm tính lại nổi xung thiên, lần này Tam hộ pháp chết chắc.

“Đại ca huynh trọng sắc kinh đệ” Thừa Ân vừa vận khí thi triển kinh công quay đầu nói vọng lại.

“Đệ đệ như ngươi chết trăm lần cũng đáng..” Thừa Đức mượn lực một nhánh cây, phóng mình đuổi theo.

Phong du vẫn xào xạc, trời thu xanh trong thoáng đãng hoà cùng tiếng la hét chói tai. Ai… đã lâu tổng đàn mới được vui vẻ như vậy.

“Tình Nhi tỉ giả bộ y như thật” Nhược Nhi ôm bụng cười nhìn hai huynh đệ kia đáng nhau chí choé.

“Ta học từ Tuyết Tỉ thôi, vũ khí mạnh nhất của phái nữ là nước mắt.”

“Chà, xem ra tiểu thư lại làm hư thêm một nữ nhân nữa rồi……”

“Tứ hộ pháp” Ngưng Phong lủi thủi đi đến.

“Ngưng Phong? có chuyện gì? không phải việc nhỏ ở Bạch Hổ Môn ngươi xử lý không được chứ?”

“Người đó muốn gặp….”

“Gặp ai?”

“Chính thất của giáo chủ”

“A”

“…………”

“Muốn gặp ta” trầm thanh tản mạn vang lên khiến cả ba đông cứng trân trối nhìn Cổ Ngự Long yêu mị cười tà đứng trước mặt.

“Được thôi” Cổ N