pacman, rainbows, and roller s
Ta Là Đông Phương Bất Bại

Ta Là Đông Phương Bất Bại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321600

Bình chọn: 9.5.00/10/160 lượt.

gự Long tiếp tục độc thoại.

“Nhược Nhi..”

“Dạ có, đại hộ pháp” Nhược Nhi run rẩy trả lời, nhưng thấy Hoả Diễm khẽ nhíu mày làm sống lưng nàng thấy lạnh toát. Biết sai vội vã sửa lời”Dạ cô gia có gì giao phó”

Cổ Ngự Long vừa lòng nói tiếp “qua chăm sóc Tuyết Nhi, tốt nhất không cho nàng ra khỏi mai viên. Nhưng không, nàng sẽ thấy nhàm chán khi không có ta… vậy giúp nàng mặc nam trang rồi đi cùng ta”

“Lão đại huynh…?” Tình Nhi dè dặt nhìn sắc mặt Hoả Diễm.

“Muốn xem kịch?” Hoả Diễm nhếch môi cười.

“Muốn ..muốn..” Tình Nhi gật đầu lia lịa như chó con.

“Vậy gọi hai tên rỗi hơi kia cùng đến…” Hoả Diễm nhìn hai người đang tỉ võ ở đằng xa ý cười càng thêm thâm sâu khó dò.

———————-

Hoả Phong Các, như lửa đỏ trong gió lớn hừng hực cháy vĩnh cửu càng thêm rực rỡ trong mùa thu phong du lá chuyển màu.Toà lầu diễm lệ màu hồng son,cong vút mái ngói lưu ly ánh vàng, thon dài cột trụ chống đỡ tầng tầng mành trúc và hồng sa mỏng xen kẽ nhưng sương mờ ảo nhưng kín đáo khó dò.

Nam Cung Quỳ theo chân Ngưng Phong trên con đường đầy lá vàng giòn tan. Hắn thoáng ngợp nhìn lấy Hoả Phong Các khi vừa đến gần. Đến bậc thềm hoa cương trắng xám, Ngưng Phong dừng bước ý bảo Nam Cung Quỳ tự thân tiến vào. Khẽ lay động hồng sa cùng mành trúc được hai bên nha hoàn nâng lên. Đỏ thẫm mê hoặc, thu hút đầy nguy hiểm, hậu cung của Đông Phương Bất Bại quả có một không hai.

Nền đá hoa cương trắng xám chuyển tiếp sang thảm ba tư đỏ mận, thấp thoáng vài nhân ảnh ngập lút trong những chiếc gối gấm bồng bềnh tưởng như vô tình nằm ngổn ngang trên sàn nhưng lại tinh tế tạo thành những nhiễu cáp thượng kiểu ba tư làm tôn thêm sự mê đắm bên trong.

Khoả lấp gần hết thân hình trong đám gối Đông Phương giáo chủ vẫn vậy, một thân hồng y kiêu ngạo nhưng nay lại thêm muôn phần đắc y bởi một bóng huyền bào tà mị mê hồn quấn quýt bên cạnh. Chưa kể một cặp mĩ nam dung nhan gần như tương tự và một tử y tiểu mĩ nhân vây xung quanh. Hai bên còn có hai người, nếu nhớ không lầm thì cũng là đầu bảng tiểu quan Đông Vân và Hồ Điệp. Không lẽ nhanh như vậy giáo chủ đã có đủ ba vợ bốn nàng hầu..? Vậy hắn sẽ ở vị trí nào.(Tác giả: sặc, thật phục trí tưởng tượng của huynh quá Quỳ ca..)

Hắc bào nam tử chiếu đôi mắt lãnh lệ mặc phi mặc , lam phi lam nhìn về phía Nam Cung Quỳ. Sống mũi thanh nhã khẽ trừng động tản mạn bạc môi ngưng đọng tựa tiếu phi tiếu.

“Nam Cung công tử muốn gặp ta?” Trầm thanh mềm mại nhưng đầy uy quyền vang lên.

“Phải, ta…” Nhìn hắc bào nam tử quấn quýt lấy giáo chủ như vậy, mặt khác lại đầy khí phách chiếm hữu vòng tay ôm lấy giáo chủ trong lòng tự nhiên vuốt ve khỏi nói cũng biết là chính thất.

“Có chuyện gì?” bá quyền giọng nói lại vang lên khiến Nam Cung Quỳ có chút e sợ.

“Ta……”

Không thèm để ý đến tên đáng ghét trước mặt, Hoả Diễm thẳng tắp nghiêng mặt cắn cắn vành tai Ngâm Tuyết khiến nàng mặt mày ửng hồng xấu hổ nhưng không dám lên tiếng.Vì đã lỡ hứa với hắn chỉ ngồi xem, nếu lên tiếng sẽ bị phạt. Đành ngậm miệng nếu không, hắn mà nghĩ ra trò gì mà phạt nàng thì thật thê thảm. Đúng là ai không chọn mà đi chọn cái tên quái dị này,khôn ba năm dại một giờ.

“Ta muốn đi theo giáo chủ..”Nam cung quỳ ngập ngừng nói.

“Cái gì?” Không kìm lòng được dãy nảy, Ngâm Tuyết quên béng cam kết với Ngự Long mở miệng la to. Cái tên đầu trư ấy thật không biết liêm sỉ ai đời nam nhân lại tự muốn đi làm nam sủng.

“Muốn nạp vào theo giáo chủ? Ngươi có phải quá tự đắc?” Liếc mắt nhắc nhở Ngâm Tuyết, Hoả Diễm khinh bạc vừa cười vừa nhìn xuống Nam Cung Quỳ. Nhưng trong mắt người khác hành động của Hoả Diễm chẳng khác nào liếc mắt đưa tình, xuân ý dào dạt.

“Ta có gì không được mẫu thân ta Nghiêm Tử từng là hộ pháp của ma giáo, coi nhưng cũng thuộc về giáo. Mặt khác lần trước ở Nhật Tinh Thành giáo chủ… giáo chủ nói có hứng thú với ta….”

“Ta có nói sao?” Ngâm Tuyết cúi đầu suy nghĩ xem nàng đã nói hồi nào, kí ức dần dần xuất hiện lúc đó ở Lan Đình…..

“Giáo chủ có nói không?” Cổ Ngự Long ánh mắt ôn nhu bắt đầu nổi hoả, nham hiểm cười nhìn Đông Phương giáo chủ.

“Ách,. cái này…. hình như là có” Đông Phương giáo chủ mặt mày trắng bạch, lắp bắp trả lời. Ai không biết nhìn vào thì cho rằng giáo chủ là đồ râu quặp sợ vợ. Còn người trong nhà thì thầm thương cảm cho tên không biết giữ mồm giữ miệng họ Nam Cung kia, bây giờ hắn muốn chết cũng khó, mà chỉ có thể sống không bằng chết….

“Ngươi có từng nghe qua” độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhưng ác nhất chính là lão bà đang ghen” chưa?” Hoả Diễm hoa đào ánh mắt nheo lại đầy chết chóc.(tác giả: Long ca ta chưa nghe câu này bao giờ.????)

“Ngươi…..định làm gì?” mọi ý trí kháng cự đều bị tia nhìn băng lãnh tiêu diệt sạch, Nam Cung Quỳ sợ hãi run rẩy.

“Ngươi thích làm nam sủng ta cho ngươi toại nguyện, cũng may tướng công quán của còn vài chỗ khuyết.Người đâu đem tân bảng Nam Cung công tử.Nhớ trông coi, hướng dẫn công tử tiếp khách cho cẩn thận chớ để xơ xuất mất doanh thu của tướng công quán.” Hoả Diễm vừa dứt lời Nam Cung Quỳ đã bị lôi đi biến khỏi Hoả Phong Các trước ánh mắt bội phục của mấy tên cá cược chuyên nghiệp