Teya Salat
Ta Là Thực Sắc

Ta Là Thực Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211273

Bình chọn: 9.5.00/10/1127 lượt.

đem tôi bẻ răng rắc.

Hốt hoảng lo sợ như vậy vài ngày, cũng không thấy

người đến tìm, tôi dần dần thả lỏng.

Ai ngờ, ngay tại thời khắc tôi không bố trí phòng vệ

nhất, Vân Dịch Phong đã tìm tới cửa.

Chính xác hơn mà nói, là Vân Dịch Phong đã phái người

tìm được tôi.

Lại nói cụ thể một chút, chính là tên lưu manh xăm

mình kia đến đây.

Lúc ấy, tôi đang ngồi ở trong phòng khám cúi đầu xem

tạp chí, hắn trực tiếp xông vào, túm lấy hỏi: "Ai là Hàn Thực Sắc?"

Tôi lên tiếng theo bản năng, vừa đáp lạivừa ngẩng đầu

lên.

Kết quả, lại phát hiện người đến là tên lưu manh xăm

mình.

Tôi vội vàng cúi đầu, nhưng mà đã không còn kịp, mắt

lưu manh xăm mình nhíu lại, đi đến trước mặt tôi, kinh ngạc nói: "Ơ, ngươi

không phải là bác sĩ của cái bệnh viện Đông Sơn ngày đó kiểm tra cho lão đại

chúng ta sao? Làm sao lại xuất hiện ở trong này?"

Tôi nuốt nước bọt, nói: "Nơi đó là ngoài giờ, nơi

này là nghề chính."

Tên lưu manh xăm mình sờ sờ cái đầu quấn băng gạc của

mình, sáp lại, cẩn thận mà nhìn tôi, nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, hôm nay nhìn

ngươi, sao lại cảm thấy được quen mắt thế này?"

"Bởi vì lần trước chúng ta gặp qua ở trong phòng

bệnh của đại ca ngươi." Tôi bề ngoài trấn định, nội tâm vô cùng lo lắng.

"Hình như đúng, nhưng, ngoại trừ lần đó ra, ta

dường như còn gặp qua ngươi ở nơi nào đó." Lông mày tên lưu manh xăm mình

đều muốn cau lại đến đứt gãy.

"Ngươi có chuyện gì mà tìm ta?" Tôi vội vã

chuyển hướng đề tài, cắt ngang ý nghĩ của hắn.

"Đại ca chúng ta mời ngươi đi một chuyến."

Lưu manh xăm mình nói rõ mục đích đến.

"Ta... Ta, ta và hắn còn không quen biết, đi để

làm gì?" Nghe vậy, trái tim tôi như là có dàn trống đang gõ, chấn động đến

mí mắt tôi cũng bắt đầu nhảy nhót.

Hỏng bét, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

"Đại ca bảo ngươi đi thì đi, nói nhiều như vậy để

làm gì? Đi mau!" Tên lưu manh xăm mình không kiên nhẫn, thúc giục nói.

Tôi không làm sao được, chỉ có thể theo hắn rời đi.

Nhưng khi đang ra cửa, lén lút giấu năm con dao mổ

sáng bóng trong ngực, học tập Tiểu Lí Phi Đao.

Đánh không xong, chúng tôi sẽ cá chết lưới rách.

Tôi sắp chết, cũng muốn nắm lấy mấy cái mệnh căn cùng

xuống địa ngục!

[1'> 幕斯蛋糕: bánh ngọt Mộ Tư – Mousse - loại

bánh giống như bánh kem nhưng lớp kem phủ làm bằng nước trái cây, đường,

gelatine nên có vị, mùi trái cây đặc trưng và dẻo như thạch.


[2'>明灭几番: minh diệt kỷ phiên – mấy lần tắt sáng,

trải qua nhiều biến đổi


[3'>接尿器: tiếp niệu khí, dụng cụ hỗ trợ đi tiểu

Mang tâm tình đó, tôi theo tên lưu manh xăm mình ngồi

xe đi tới khu biệt thự Cẩm Hồ.

Nơi đây là khu của những người giàu có nhất thanh phố,

toàn bộ đều là biệt thự mang phong cách Châu Âu.

Các gia đình bên trong không giàu thì cao quý, tất cả

đều là người có lai lịch.

Nghĩ đến việc mình trước khi bị “răng rắc” còn có thể

nhìn một cái cho đã mắt, lòng tôi cảm thấy được an ủi.

Khu biệt thự Cẩm Hồ đúng là không tầm thường, ngay cả

anh bảo vệ trông coi cũng đặc biệt đẹp trai, giống như cây bạch dương nhỏ, ưỡn

ngực hóp bụng vểnh mông.

Mắt mày kia mới gọi là anh tuấn.

Khuôn mặt kia mới gọi là xinh đẹp.

Đôi chân kia mới gọi là thon dài,

Nếu tôi là phú bà, tuyệt đối sẽ bao dưỡng hắn, mỗi

ngày đặt trên giường cùng tôi OO và XX,

Khi đi vào khu biệt thự, tôi rất không chí khí mà cảm

thán kinh ngạc. Trên mặt đất không có cả một hạt bụi nhỏ, không khí tươi mát

phơi phới. Cho dù là mùa đông, xung quanh cũng đầy màu xanh ấm áp. Phong cách

thiết kế cổ xưa tinh xảo, đậm không khí trang viên. Thật không ngờ, trong cái

thành phố ồn ào náo nhiệt này còn có một nơi thế ngoại đào viên như thế.

Nhưng mà, đào nguyên là sự tích lũy của rất nhiều tiền

mà có.

Ví dụ như tiền đen (tiền bất chính). Tiền mà Vân Dịch

Phong kiếm được có phải là tiền đen không?

Trong lúc đang cảm thán, thì xe dừng lại trước một tòa

biệt thự.

Tôi cẩn thận đánh giá một chút, bãi cỏ trước biệt thự

phát triển quá tốt, màu xanh kia đậm đến tận xương tủy.

Tôi tuyệt đối có lý do tin rằng dưới bãi cỏ kia có

chôn không nhiều thì ít thi thể, nếu không tại sao trong mùa đông không chịu

ngoan ngoãn rút xuống dưới bùn đất, mà vẫn liều mạng phát triển sum suê như vậy

Nói không chừng, đêm nay tôi sẽ ở trong bùn đất này

Nghĩ vậy, ngón chân của tôi bắt đầu co rút, ngón tay

run rẩy, tóc quăn tít.

Khi tên lưu manh xăm mình thúc giục, sắc mặt tôi xám

xịt đi vào trong biệt thự

Sau khi đi vào nhà, một cảm giác lạnh ập đến. Thực tế,

bên trong mở hệ thống sưởi ấm, độ ấm rất thích hợp nhưng mà vẫn làm cho người

ta có cảm giác lạnh lẽo. Đồ dùng trong nhà, đồ trang trí, tất cả đều là màu

xám. Cái bàn, sàn nhà, tất cả đều trơn bóng như gương, nhưng đường nét tràn đầy

sự giá lạnh. Đây là nơi chỉ có đàn ông ở, không phải nhà, chỉ là một địa điểm.

Sau một lúc nhìn quanh, tôi thấy Vân Dịch Phong ngồi

trên sofa.

Như trước đây, toàn thân hắn là bộ tây trang màu đen.

Tôi vô cũng không hiểu, tại sao bọn họ suốt ngày luôn

mặc màu đen, chẳng lẽ bởi vì mọi người gọi họ là