
n họ, cho nên đừng bao giờ
chán ghét Phượng Ca có được không ?!
Phượng Ca,
đã rất muốn, rất muốn làm người tốt, là bọn họ, ép ta!
Không phải
sợ vì giết quá nhiều người, không phải sợ vì cả người vấy bẩn đầy, máu, mà là sợ……..
sợ người kia không để ý đến mình, sợ người kia dùng nhãn thần xa lánh mình, sợ….
rất sợ…..
Không còn
người kia quan tâm, không còn người kia bên cạnh, kề cạnh sớm tối….
Cuộc sống
không có người kia, y rốt cuộc còn lại gì?!
Bất lực,
đau đớn, chua xót, thống khổ, bi ai…. Như là mọi tang thương đớn đau nhất thế
gia này cũng không thể diễn tả hết được nỗi lòng của y lúc này, vĩnh viễn không
ai biết, không ai hiểu, nỗi sợ hãi ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần y, khiến cho
y…. chết lặng
Đau đớn của
y, ai hiểu, ai thấu cho?!
Diệt thiên,
diệt thiên…. Y…. chính là một người, đơn giản như vậy, vì cớ gì phải áp đặt y
là kẻ diệt thiên đâu?!
Đau quá, thật
lãnh….. Nhan Nhan đang ở đâu rồi, Phượng Ca lạnh quá……
Thật
lãnh…..
Rất lạnh……….!!!!
“ Nhan
Nhan, Phượng Ca luôn biết Nhan Nhan sẽ đến mà…..” Dung Phượng Ca hì hì cười chạy
lại ôm lấy cổ Lạc Khanh Nhan, đầu cọ cọ hõm vai của nàng, trông y giống như chú
mèo nhỏ vậy. Lạc Khanh Nhan mỉm cười, tay đưa lên ôm chặt lấy thắt lưng của hắn,
siết lại. Đứa ngốc! ta… sao có thể không đến tìm ngươi kia chứ! Có thể gần nhau
như thế này, hơi thở cả hai tưởng chừng như dung hòa vào nhau, bất chợt Lạc
Khanh Nhan thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu u uất nặng nề mấy
hôm nay, chợt tan đi, không còn một vết tích
“ Lần sau,
dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ mang ngươi theo, …” sẽ không để ngươi lại
một mình rồi. Dường như chỉ trong một chớp mắt không có ta bên cạnh, ngươi sẽ bị
người khác mang đi vậy, thật sự không thể an tâm được. Lạc Khanh Nhan thanh âm
bất chợt nặng trĩu đi lên. Dung Phượng Ca chợt sững người, nhưng rất nhanh đạm
cười thay thế, y vui vẻ lên tiếng : “ Là Nhan Nhan nói đó nha, sau này dù là
thiên nam địa bắc, chỉ cần có Nhan Nhan, Dung Phượng Ca điều sẽ bên cạnh”. Dù
là chốn thiên thượng trần gian hay là cõi âm ty địa ngục….
Một lam một
trắng
Hai người cứ
như vậy, bình thản ôm nhau, nhưng ấm áp và bình thản vô cùng, đẹp đẽ duy mĩ
Cho nên,
khi Lam Quân Băng vừa đến, thấy tình cảnh như vậy, trong lồng ngực, một cổ cảm
xúc dâng trào, như phá kiển mà ra, bao trùm lên cả trí óc cùng tấm lòng của y,
Lam Quân Băng hiểu, cảm xúc giờ khắc này đây của mình lúc này là …. Ghen tỵ!
Nam nhân
này thực sự tài giỏi hơn y nghĩ, chỉ trong một thời gian ngắn có thể khiến cho
Băng Lạc rộn ràng náo nhiệt như vậy, khiến cho y trở tay không kịp. Lam Quân
Băng thực sự nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi đánh giá, tràn đày ý vị nghiền
ngẫm. Lạc Khanh Nhan cũng không kiên nể gì nhìn đối diện trực tiếp cùng Lam
Quân Băng, nét mặt bình thản vô ba, trên môi tiếu dung không giảm, hai người
sóng ngầm mãnh liệt trong khi đó Tiểu Phượng Ca hết sức ai oán, căm giận nhìn
Lam Quân Băng, người này dám nhìn Nhan Nhan của y, bộ có ý định bậy bạ với Nhan
Nhan sao?! thật là nguy hiểm mà, tình địch của y thật sự ngày càng nhiều đó.
Không được! vì bảo vệ hạnh phúc của bản thân, cho nên Phượng Ca! cố lên ^^
“ Uy! Không
được nhìn nữa, Nhan Nhan là của ta…” Dung Phượng Ca dang hai tay đứng trước mặt
Lạc Khanh Nhan, che đi tầm nhìn của Lam Quân Băng. Lam Quân Băng cùng Lạc Khanh
Nhan rút trừu khóe miệng, người này! thật sự ngây thơ. Lam Quân Băng cười dài
lên tiếng : “ các hạ có thể đến hoàng cung tự tiện như vậy, không biết nên nói các
hạ võ công cao cường hay là đại nội thị vệ toàn là lũ vô dụng đây?!”
“ Dĩ nhiên
là Nhan Nhan của ta, võ công vô địch thủ rồi, cao thủ thị vệ sao dám sánh với
Nhan Nhan kia chứ” không đợi Lạc Khanh Nhan mở miệng, thì Dung Phượng Ca đã xen
vào rồi, vẻ mặt rất chi là tự hào, cằm hất trên trời, giáng vẻ ta đây tự đại vô
cùng. Chả mấy khi mới thấy vẻ mặt ngạo kiều này của Tiểu Phượng Ca, Lạc Khanh
Nhan chợt cười, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn y, Lam Quân Băng khẽ nhắm mắt,
lạnh nhạt cười, lần nữa mở ra, khôi phục thái độ cao ngạo vốn có của một vị đế
vương, y lên tiếng : “ Phiên vương dạo này nổi loạn, cũng là do các hạ nhúng
tay?!” Người này rốt cuộc dùng lợi ích gì khiến cho bọn người đó quấy phá biên
cương Băng Lạc. Lúc trước y khó khăn lắm mới chiêu hàng những người này, ấy vậy
mà nam nhân này chỉ cần vài ngày là có thể điều binh khiển tướng đám Phiên tộc ấy
“ Đúng vậy!”
Lạc Khanh Nhan cũng không chối cãi, nhàn nhạt cười, thái độ hết sức bình thường,
dường như việc nàng làm rất là đường đường chính chính
“ Phiên tộc
phản loạn, con dân chốn biên cương cũng sẽ không sống yên ổn, ngươi thật đủ nhẫn
tâm….” Lam Quân Băng cười cười
“ Có liên
quan gì đến ta đâu?!” Lạc Khanh Nhan cười mỉa, người nàng duy nhất quan tâm
chính là Dung Phượng Ca, chỉ vậy mà thôi. Còn người khác thì có liên quan gì đến
nàng?! Nhẫn tâm hay không nhẫn tâm?! Trong lòng nàng, từ lâu đã không còn khái
niệm này rồi. Nhất niệm thành ma nhất niệm thành phật, Lạc Khanh Nhan thành ma
hay phật, chung