
quy cũng chỉ vì một lời nói của Dung Phượng Ca!
“ Đi
thôi!…” Lạc Khanh Nhan nắm lấy tay của Dung Phượng Ca, nghênh ngang bước ra khỏi
tẩm cung hoàng đế. Lam Quân Băng lạnh nhạt nhìn bóng lưng hai người, cũng không
có ý định ngăn cản, chỉ là khi bóng lưng Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca khất
dần, y mới dùng nội lực truyền âm cho Lạc Khanh Nhan, nói : “ ngươi….. không muốn
vì hắn phá giải lời nguyền Diệt Thiên sao?!”
Lạc Khanh
Nhan chợt sững lại một chút, những vẫn không quay đầu lại, nàng bình thản đáp :
“ chính bản thân ta sẽ làm điều đó!” Nói đoạn cùng Dung Phượng Ca như ẩn mình
vào trong bóng tối, màn đêm yên tĩnh che khuất đi tất cả, Lạc Khanh Nhan một
tay ôm lấy thắt lưng của Dung Phượng Ca, dùng tuyệt đỉnh khinh công bay ra khỏi
hoàng cung, chẳng mấy chốc lại về đến khách trọ nơi đế đô Băng Lạc, cũng là một
trong những sản nghiệp của Lạc Vân sơn trang
“ Hoàng thượng…..,
ngài….!” Thái giám tổng quản chợt thở dài nhìn vị trẻ tuổi đế vương. Sau đó
cung kính lui ra ngoài, để lại căn phòng trống rỗng hoa quý, lạnh lẽo đến thê
thương. Đế vương thì đã sao?! vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ nhưng có
mấy đời đế vương được hưởng hạnh phúc trọn vẹn?! chỉ là cô độc một đời mà thôi.
Vị tổng quản thái giám này, từng hầu hạ hai đời vua, bất giác thở dài, ngao
ngán
Lam Quân
Băng nhìn tẩm cung của mình, hoa quý thanh lịch, nhưng cũng không bằng một cái
nhẹ nhàng cười của người kia, thanh thiển tiếu dung nhưng lại ấm áp đến cực điểm,
chung quy cũng không dành cho y. Căn phòng, như có như không hương vị của người
ấy, Lam Quân Băng bất giác cười khổ
Tiến lại gần
chiếc bàn hàng ngày y vẫn phê tấu chương, nhưng khi người kia đến đây, nó hoàn
toàn bị chiếm dụng, chỉ để dùng cho người kia đùa, vươn tay chạm vào những mẫu
giấy, với những đường nét mực to tướng, như ẩn như hiện y như thấy người kia ngồi
đây, nằm úp sấp trên bàn, nhàm chán họa họa trên giấy….
Lại một tiếng
thở dài…..
Bất giác
chiếc hộp gỗ nằm trên bàn, lại thu hút tầm nhìn của y, là chiếc hộp hôm trước y
thuận tay mang về, có khóa này y không mở được, định kiếm thợ khóa nhưng mấy
hôm nay bề bộn nhiều việc , lại quên mất. Nhưng lần này, hộp lại mở khóa, Lam
Quân Băng không kiên nể gì nhìn những vật bên trong
Cuộn họa
thu hút tầm nhìn của y, Lam Quân Băng mở ra cuộn họa, đồng từ co rút lại, trên
môi tiếu dung, không giảm…..
Thử hỏi thế
gian, cảnh gì đẹp nhất?!
Thiên hạ mỹ
cảnh vô số kể, nhưng là không gì đẹp bằng dung mạo người mình yêu
Đã từng, có
ai đó… đã nói với y lời này, là ai nhỉ?! Lâu quá…. À! Đúng rồi, là mẫu phi. Khi
ấy tuổi nhỏ, mẫu phi nói với y, y nghe cái hiểu cái không, chỉ là trong ấn tượng,
mẫu phi mỗi khi nói về chuyện đó, đáy mắt ôn nhu vô cùng, lưu lại thật nhiều tưởng
niệm cùng đau xót. Năm y lên năm tuổi, mẫu phi bệnh nặng quan đời, Thục Phi
cũng chính là đương kim thái hậu bây giờ, đứng ra nhận y nuôi dưỡng….
Sau này y mới
rõ, người mẫu phi yêu không phải là phụ hoàng mà là người bạn thanh mai trúc mã
của nàng, nhưng vì gia đình nàng phải vào cung thành phi tầng của phụ hoàng, phụ
hoàng cũng từng một thời sủng ái mẫu phi, nhưng là hậu cung giai nhân ba ngàn,
đế vương lại lưu được bao lâu?! Khi mẫu phi mang thai y, không thể cùng phụ
hoàng, khi ấy ân sủng dành cho nàng, nhạt dần, mà mẫu phi khó sinh, khi y ra đời,
cơ thể nàng cũng đã dường như hao tổn rất nhiều. Chính vì vậy, đến khi y lên
năm, nàng cũng không chống đỡ được nữa, mà rời y
“ Băng Nhi!
Nhất định sau này, phải kiếm cho mình một người mình yêu, cũng yêu mình, thế
gian như vậy, chuyện ấy chính là mỹ hảo….” còn nhớ lời trăn trối cuối cùng của
mẫu phi chính là như vậy. Khi ấy y không hiểu, khi trưởng thành y cười nhạt, và
bây giờ y lại….. hoang mang!!
“ Ai?!” Lam
Quân Băng quát khẽ, quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Khanh Nhan, khẽ nhíu mày : “
sao ngươi lại quay về đây?!” Lạc Khanh Nhan nhìn y, sau đó tiến lại vươn tay lấy
đi hộp gỗ, mi gian cau lại, nhàn nhạt lên tiếng : “ ngươi đã xem?!” Lam Quân
Băng cười dài, gật đầu.
Có chút
không vui nhíu mày, Lạc Khanh Nhan thở dài, đáng lẽ nàng nên để nơi nào cẩn thận
hơn. Sẵn tiện thu luôn mấy trương giấy mà Dung Phượng Ca vẽ loạn, Lạc Khanh
Nhan ôm lấy, xoay mình bước đi. Lam Quân Băng há hốc mồm kinh ngạc, người này
đúng là giữ lấy dục đủ cường.
“ Khoan
đã…” Lam Quân Băng lên tiếng giữ lại
“ Ân?!” Lạc
Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, rất là kiên nhẫn chờ y nói hết
“ Vấn đề
Phiên vương?!”
“ Ngươi tự
giải quyết”. Hừ! nếu như đủ lá gan mang hắn đi, thì cũng đủ sức thu thập lửa giận
của nàng, huống chi nàng lần này, ra tay thực sự rất nhẹ, rất nhẹ a. Ta nói
Khanh Khanh nè, sát hại hơn mười quan viên lớn nhỏ trong triều, cùng gây bạo động
chiến tranh khiến cho Lam Quân Băng tổn hao vài ngàn binh sĩ, ấy vậy mà trong mắt
ngươi chỉ là chuyện rất rất nhỏ thôi sao?!
“ Ngươi…..”
Lam Quân Băng tức giận khẽ quát. Lạc Khanh Nhan vẫn tiếu dung vô hại, cười cợt
: “ mấy gã quan viên kia, điều là lũ sâu mọt, thay ngươi giải quyết, ngươi còn
chê cái gì?! Huống chi Phiên