
ưng là nhiều hơn chính là hâm mộ.
Song, cuộc sống đôi khi có những lúc, một chút lầm lỗi, đó là….. mang hận một đời.
Trong một chuyến cùng thương đội đi lấy hàng tại một nơi rất xa, một lúc say rượu,
bị người kê đơn, y đã chung chăn gối cùng một nữ tử khác….
Nữ tử lúc ấy,
chỉ mới mười chín tuổi, nhưng phi thường ngông nghênh kiêu ngạo, tuyệt không giống
tiểu thư khuê cát. Nàng nói : “ ta cùng ngươi bị người hại, ngươi không tình ta
chẳng nguyện, há có thể bắt ngươi chịu trách nhiệm. Dung Tố Y ta, tuyệt không cần”.
Nói đoạn, phất áo ra đi, chỉ để lại bóng lưng quật cường cho Lạc Vũ Anh. Lạc Vũ
Anh khi đó, vừa thẹn vừa hận, thẹn là có lỗi với nương tử cùng với vị cô nương
lạ mặt này, hận là đám người kê đơn y, nhưng nghe thấy Dung Tố Y như vậy, y
không khỏi sửng sốt, đến khi định thần lại, người đã không còn. Đó như là một
giấc mơ, một giấc mơ vậy…..
Mãi nhiều
năm sau, Lạc Vũ Anh cũng không còn nhớ nổi việc ấy nữa, thì Dung Tố Y lại tìm đến.
Khi ấy, nàng bị thương rất nặng, chỉ kịp trao cho y đứa bé gái mới bảy tuổi và
nói đó là hài tử nàng có thai sau đêm ấy, và cầu y chăm lo cho hài tử của nàng.
Lạc Vũ Anh, kinh ngạc vô cùng, nhưng đứng trước lời cầu xin của nữ tử ấy, y mềm
lòng, gật đầu đồng ý. Dung Tố Y nhẹ cười, nhắm mắt….
Cho đến cuối
cùng, hơi thở không còn, bàn tay của nàng vẫn còn siết chặt lấy tay nữ nhi của
mình
Lạc Vũ Anh
an tán Dung Tố Y, sau đó ôm hài tử ấy về nhà của mình, đồng thời chuyện đó gây
nên sóng gió không nhỏ trong Lạc phủ
Phu nhân của
y – Liễu Nhàn, sau khi nghe sự thật của tám năm về trước, mặc dù biết không phải
phu quân phản bội mình, nhưng là tình cảm trong nàng, đã có vết rách. Nức nở rồi
khóc thành tiếng, nước mắt của nàng cứ lặng lẽ lăn dài trên má, không tiếng động
như đang lên án y vậy. Lạc Vũ Anh yêu Liễu Nhàn tận xương, nhìn thấy nước mắt của
ái thê, không khỏi lòng đau như cắt, nhưng không biết nói gì, chuyện năm đó…. Nếu
như y cẩn thận một chút, có chăng sẽ không hại vị cô nương kia một đời, hại cho
thê tử của mình đau lòng như vậy?!….
Cuối cùng
thì, Liễu Nhàn cũng thỏa hiệp. Mặc dù hài tử là vô tội, nhưng là nàng không cao
thượng đến mức yêu thương đứa bé gái ấy như là hài tử của mình được. Nữ hài tử
sống trong biệt việt phía tây trong phủ, có người chăm sóc cẩn thận. Liễu Nhàn
không muốn quản đến, mà Lạc Vũ Anh vì áy náy với thê tử của mình cho nên cũng
không để ý đến nữ hài tử ấy
Lạc thủ phủ,
xưa nay chỉ có nhị tiểu công tử, thông minh hơn người cùng với một tiểu cô
nương khả ái đáng yêu, nay đột ngột xuất hiện một nữ hài tử mới bảy tuổi, không
khỏi khiến cho mọi người bàn tán xôn xao. Ba hài tử của Liễu Nhàn cùng Lạc Vũ
Anh, xưa nay phi thường nhu thuận nghe lời, nhưng từ lúc nữ hài tử xuất hiện, mọi
thứ cũng trở nên khác trước. Thấy mẫu thân của mình ngày ngày không vui, ba hài
tử mới bắt đầu trưởng thành, ý nghĩ hãy còn non nớt lắm, cho nên vô cùng chán
ghét nữ hài tử kia, mới đầu là những trò nho nhỏ bắt nạt, sau này dần dần trở
nên hiểm ác hơn rất nhiều….
Lại nói đến
nữ hài tử kia, đứa bé này phi thường tĩnh, tĩnh đến mức không giống một đứa nhỏ
bình thường. Mới bảy tuổi, rời xa mẫu thân, đến một nơi xa lạ, lại không hề một
lần khóc, không một lần cau mày vì những trò đùa dai bắt nạt của mấy vị huynh
muội cùng cha khác mẹ, mới đầu bà vú cứ tưởng đứa bé ấy nhu thuận nhưng là dần
dà bà vú cũng cảm thấy khác thường, báo lại tin cho quản gia nhưng cũng không
thấy động tĩnh….
Thời gian cứ
yên lặng trôi đi, thấm thoắt mới đó mà đã ba năm, nếu như không phải bởi ‘trò
đùa dai dẳng’ của tam tiểu thư Lạc phủ, khiến cho nữ hài tử ấy bị rơi xuống hồ
sen đóng băng, thì có lẽ… Lạc phủ chủ nhân biết đâu cũng đã quên mất, đã có một
hài tử bị y bỏ quên nơi này, từ rất lâu….
Đại phu
khám nói, chỉ bị phong hàn bình thường, mọi người không cần lo lắng. Liễu Nhàn
thở phào nhẹ nhõm, thăm hỏi vài câu, sau đó xoay người bước đi quay về phòng của
mình, răn dạy tiểu nữ nhi của mình vài câu. Với nàng, trẻ con đùa giỡn với nhau
thì không có gì nghiêm trọng. Nằm trên giường nữ hài tử yên lặng nhìn trên trần
nhà, đôi con ngươi đen sâu thẳm không thấy đáy, cứ như vậy…. yên tĩnh nằm đó…..
Khi Lạc Vũ
Anh chạy đến, trời đã khuya….
Nhìn nữ hài
tử yên lặng ngủ dung, ngài chợt thở dài. Mấy năm nay ngài không hề đoái hoài đến
hài tử này, một phần là vì áy náy với nương tử, một phần cũng là không biết đối
mặt ra sao với nữ hài tử này. Nữ hài tử chợt mở mắt, đôi con ngươi đen láy nhìn
Lạc Vũ Anh, ánh mắt chăm chú cũng khiến cho thương nhân lão luyện như y phải thảng
thốt không dám nhìn thẳng
“ Nghe nói…
con bị phong hàn…” Lạc Vũ Anh nhẹ giọng nói
Nữ hài tử
nghiêng đầu sang một bên, nhắm lại mắt, không có ý định để ý đến lời nói của Lạc
Vũ Anh, thấy vậy Lạc Vũ Anh cũng không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài
“ Ngài…. Có
từng nhớ đến mẫu thân của ta?!” Lạc Vũ Anh vừa bước chân ra khỏi cửa, nghe
chính là thanh âm bình thản của nữ hài tử, thanh âm bình thản đến mức khiến cho
y không khỏi giật mình, liệu nữ hài tử này… chỉ