
tay, đám ảnh vệ nhanh chóng giải
quyết gọn gàng vài người còn lại trong đám hắc y nhân này, lúc nãy muốn dây dưa
tìm thêm manh mối, không ngờ lại gặp được người kia, cũng nhanh giải quyết đi
thôi. Âu Dương Triệt chợt nhíu mi, đăm chiêu, nữ tử nam trang lúc nãy là ai vì
cớ gì Lạc Vân Linh, à không Lạc Khanh Nhan lại đối ‘nàng’ thập phần ‘thân thiết’
như vậy, trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên Lạc Khanh Nhan ôn nhu với một
người như thế, còn có võ công…. Nhiều điều thật khó lí giải?!…
Không đến
ngày thứ tư thì Trần Ngôn tìm đến Lạc Khanh Nhan, không biết hai người họ nói
những gì, nhưng sau khi ra về, Trần Ngôn sắc mặt thập phần… ách, nói sao nhỉ?!
Nói chung là tràn đầy phấn khích, như là được rót thêm sinh lực vậy, có thuộc hạ
nói với Trần Ngôn : “ phó các chủ trước nay vẻ mặt âm trầm như là không có sinh
khí, nay lại như người khác….” Với câu nói này của thuộc hạ, Trần Ngôn chỉ có
thể bí hiểm cười, ánh mắt lại chợt lóe giảo hoạt, nào còn bộ dáng như lúc trước,
hắn nói : “ có chút nhân, trời sinh ra chính là có khí thế như vậy, khiến cho
ngươi muốn đi theo cam nguyện thần phục…” với câu trả lời chẳng ra đầu cũng chẳng
ra đuôi của Trần Ngôn, hắc y thuộc hạ chỉ biết lắc đầu bó tay +_+
Trần Ngôn
nâng ly uống một ngụm trà, ánh mắt vốn bình thường thâm thúy không thấy đáy,
nay chợt lóe một mảnh ánh sáng ngọc, như là yên hoa lưu lại trong đáy mắt, chợt
cười….
Lạc Khanh
Nhan, người này, hắn vĩnh viễn không rõ được, rốt cuộc là như thế nào một người
đâu?!
Càng tiếp
xúc lại càng muốn gần thêm, hảo tò mò đằng sau ánh mắt ẩn chứa nét cười nhưng
đáy mắt tràn ngập băng tuyết ấy, đằng sau tiếu dung ôn hòa như mộc xuân phong
kia là như thế nào một người đâu?!
Rõ ràng
lãnh huyết đến vô tình nhưng hơn ai hết lại có tình
Rõ ràng tâm
cơ đầy thủ đoạn nhưng hơn ai hết lại hết sức chân thành
Một cái liếc
mắt như thấu hết lòng người, nhìn bất cần đời chẳng quan tâm chẳng vướng bận ấy
mà một câu nói, một cái liếc mắt lơ đãng lại nhắm trúng càn khôn định ra mọi việc….
Hơn bất cứ
ai giữ lấy quyền lực tiền tài nhưng lại chưa từng sa vào trong đó
Đa nhân
cách…
Người này,
rốt cuộc ai có thể nắm lấy được?!
Lạc Khanh
Nhan, Lạc Khanh Nhan…. thật hi vọng một ngày nhìn thấy thiếu niên này dẫm nát
thiên hạ dưới chân, bước lên chín tầng bảo tháp, quân lâm thiên hạ nhìn xem thế
gian phồn hoa…. Là thế nào một phen phong vị ?!
Mười đầu
ngón tay nhẹ nhàng vung lên, từng sợi dây đàn theo đầu ngón tay của người kia
mà lưu chuyển, tạo nên những âm thanh tuyệt mĩ…
Đó là như
thế nào thanh âm?!
Trong vắt, như là
nước chảy
Nóng bỏng, như là
hỏa diễm
Khi thì nhẹ nhàng
lưu luyến triền miên, khi thì chạy chồm như sóng đập vào bờ….
Một khúc, nhẹ
nhàng quấn quanh, như có ma lực ám vào tâm trí, bất tri bất giác khiến cho người
ta trầm mê, thiên âm có chăng bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi….
Gió
Nhè nhẹ thổi
Lành lạnh
Ánh mặt trời
không gay gắt, những sợi nắng vung vải khắp nơi,
Ấm áp…
Hương thơm thanh
lãnh của lê hoa như hòa quyện trong gió…
Những cánh hoa trắng
muốt bất nhiễm bụi trần, đong đưa khe khẽ theo gió rồi từ từ rơi rụng…
Có hoa luyến tiếc
cây kia, cho nên rơi rất nhẹ rất nhẹ, đong đưa giữa không trung rồi mới rơi xuống
mặt đất
Có hoa tham luyến
sự tự do của gió mà cứ bay mãi bay mãi trong lòng gió, nhưng là cũng phải rơi
xuống mặt đất
Lại có cánh hoa
thích nô đùa cùng gió cho nên cứ vướng từ lá này, rồi còn lưu luyến trên gốc
cây mới thỏa nguyện về mới trần thổ…
Cả một mặt đất,
điều phủ đầy hoa, trắng như tuyết…..
Tiếng đàn cứ nhẹ
nhàng vang lên mãi, như là ca như là ru như là quấn quýt si mê, khiến cho tâm hồn
người ta cứ lãng đãng muốn chìm vào trong đó, không muốn tỉnh lại, thật là đẹp…..
Gió, lại nhè nhẹ
thổi…
Mái tóc của người
kia, theo gió mà khởi vũ, một đầu ô phát đen như mực dài đến cập thắt lưng tựa
như dòng suối mượt mà, dưới ánh sáng mặt trời như tọa ra một lớp ánh sáng huyễn
hoặc
Người kia vẫn vậy,
lam bào thanh nhã ….
Sắc màu của bầu
trời kia, như thế trong vắt, như thế thuần túy, dẫu có bị bao nhiêu sắc thái của
thế gian này quấy nhiễu vẫn như vậy thanh, vẫn như vậy khiết….
Có lẽ, màu
lam mới xứng cùng người này…
Thứ sắc màu
tinh khiết nhất của thế gian, không phải là sắc trắng mà là …lam…
Trắng như
tuyết, dấu sau đó là cái hắc ám càng thêm đen tối mà thôi, cũng như nàng, thích
vận bạch y nhưng là tâm vẫn như vậy bị hắc ám cắn nuốt
Lam, xanh của
trời, xanh của biển, mới là sắc màu sạch sẽ nhất thế gian, không phải sao?! như
là hắn vậy….
Vươn tay ôm
lấy thắt lưng của hắn, cằm tựa vào vai của hắn, khẽ cười : “ Dung Phượng Ca,
ngươi đánh đàn…. Thanh âm như là mê hoặc lòng người….”
Dung Phượng
Ca nghe vậy, chợt cười, mười đầu ngón tay nhanh thoăn thoắt, vẫn không đình chỉ,
mặt quay lại, đối mặt với Lạc Khanh Nhan, hai người tư thế lúc này đây gần như
là mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng, Dung Phượng Ca nói : “ như vậy…
Nhan Nhan có bị mê hoặc?!” hơi thở của y, cũng thanh lãnh như lê hoa, phả vào mặt
nàng, ấm