
áp mà cũng lãnh thanh….
“ Ừ! Có một
chút…” Lạc Khanh Nhan dịu dàng cười….
Dung Phượng
Ca chợt thất thần, Nhan Nhan đôi lúc cười ôn nhu như vậy có khi khiến cho y
không quen, tâm cứ đập bình bịch, có lẽ là quen với tác phong bá đạo quyết đoán
hằng ngày đi, nhưng mà Nhan Nhan chỉ duy độc với mình y ôn nhu như vậy, không
phải là tốt lắm sao, Dung Phượng Ca nghĩ đến đây, chợt cười….
Dung Phượng
Ca khi cười, đó là lúc Lạc Khanh Nhan cảm thấy đẹp nhất, cho dù là đại lục tối
nổi danh mỹ cảnh cũng không bằng một khoảnh khắc phương hoa rực rỡ tựa như phù
dung chớm nở, y cười thật sự đẹp, nhất là tiếu dung thỏa mãn tận cõi lòng, luôn
khiến cho nàng dù thị huyết bạo ngược đến đâu cũng có thể bình tĩnh trở lại…
“ Ngươi giống
như là câu dẫn ta sao?!” Lạc Khanh Nhan tà tà cười
Dung Phượng
Ca nghiêng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, mắt đẹp khẽ chớp, hàng lông mi dài cong như
cánh quạt nhỏ khẽ lay động, có chút tự hỏi,… hai tay vươn lên, ôm lấy cổ của Lạc
Khanh Nhan, mỉm cười : “ ân!” Câu dẫn Nhan Nhan cũng không sai nha, cái này gọi
là…mỹ..nam kế đi ^^
“ Mỹ nhân kế
của ngươi, đúng là rất hiệu quả…” Lạc Khanh Nhan lấy tay điểm chóp mũi của hắn,
cười khẽ, Dung Phượng Ca được một bước lại muốn tiến thêm một bước, dùng mặt cọ
cọ cổ của nàng, rồi đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má của Lạc Khanh Nhan. Căn cứ
kinh nghiệm của y thì…. Hì hì! Nhan Nhan sẽ không chán ghét y thân thân Nhan
Nhan nha, huống chi y tin tưởng mỹ nam kế của y tốt lắm, Nhan Nhan sẽ không tức
giận. Có lẽ đã bắt đầu quen với việc đánh lén này cho nên lần này Phượng Ca của
chúng ta không còn mặt đỏ tai hồng như mấy lần trước nửa rồi, mỗi khi như vậy Lạc
Khanh Nhan chỉ có thể khẽ cười dung túng mà thôi, dẫu sao thì nàng cũng thích hắn
thân cận nàng mà
“ Nhan Nhan
thật là đẹp…” Dung Phượng Ca khẽ thì thầm, càng ngày y càng cảm thấy Nhan Nhan
thật là đẹp nha, đôi hoa đòa mắt lúc nào cũng doanh doanh ý cười quang ba diễm
liễm câu hồn thế nhân, thanh tú mũi, đôi môi rất là tà mị, ửng hồng khiến cho
người ta muốn cắn một ngụm, nếu không phải Nhan Nhan bình thường ‘mặt lạnh’ thì
nhất định chiêu hoa đòa không ít a, uh! Nhưng mà hiện giờ chẳng phải cũng có
đào hoa đang đeo bám Nhan Nhan sao, một là cái tên ma giáo giáo chủ đó, dạo này
cứ hay quấn lấy Nhan Nhan, bây giờ lại thêm cái người gọi là tam vương gia xuất
hiện trên thuyền mấy ngày trước nữa, người đó nhất định là có ý đồ đen tối với
Nhan Nhan nha, hơn nữa còn cái người gọi là ‘yêu nhân’ mà Linh Vân cô nương nói
nữa chứ, hazz!! Tình cảnh của y giờ khắc này thật là nguy kịch mà, tam phía địch
nhân, không được, y nhất định phải chuẩn bị đầy đủ kế sách đối phó bọn họ mới
được, tuyệt đối không để cho bọn họ cướp đi Nhan Nhan của y đi
“ Nhan
Nhan?! …”
“ Ân?!”
“ Nhan
Nhan, thích cái gì nhất a…?!” Dung Phượng Ca hỏi, phải biết Nhan Nhan thích cái
gì nhất mới có thể ‘tính kế’ mấy người kia được, không phải sao?! y biết là
Nhan Nhan thích quyền, thích tiền… nhưng là mấy cái này Nhan Nhan điều có rồi
mà +_+
“ Thích
ngươi nhất a…” Lạc Khanh Nhan hào phóng trả lời
“ Thích…
thích ta..?!” Dung Phượng Ca thật sự rất là thụ sủng nhược kinh
“ Uh! Thích
nhất là ngươi…” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, khóe miệng cong lên nét cười tuyệt
mĩ
“ Hì hì, cảm
ơn Nhan Nhan” Dung Phượng Ca lại tiếp tục hôn một cái bẹp lên má Lạc Khanh Nhan
“ Vì cái gì
cảm ơn?!”
“ Cảm ơn vì
Nhan Nhan thích ta thôi”….. Dung Phượng
Ca ôm lấy cổ của Lạc Khanh Nhan cười rộ lên, mắt đẹp híp lại thành một đường
cong, thập phần khả ái, trông y giờ khắc này đây thật giống một chú mèo nhỏ, rất
là… rất là đáng yêu mà, Lạc Khanh Nhan cũng cảm thấy vậy, cho nên vươn tay nhu
nhu lấy đầu tóc của y, không tiếng động cười…
Đúng vậy!
ta là thích nhất ngươi nha….
Thích nhất
là ngươi……
Dung Phượng
Ca giảo hoạt cười, Nhan Nhan thích nhất là y đó, cho nên mấy người kia không có
cửa đâu, hơn hai hết Dung Phượng Ca y hiểu rõ, Nhan Nhan của y ấy à, rất là
lãnh tình nhưng là một động tình tuyệt đối là cả đời nhất thế, chỉ cần y không
phản bội Nhan Nhan thì nhất định Nhan Nhan sẽ yêu y, mà chuyện phản bội Nhan
Nhan… nhất định không khi nào xảy ra ^^
Phượng Ca
thích nhất cũng là Nhan Nhan…..
Rất thích…
rất thích nha….
Uh! Thích
nhiều như vậy, chính là yêu rồi đúng không?! Dung Phượng Ca tự hỏi
Uh! Chính
là … yêu…. Thực yêu… thực yêu…..
Hai người
đang ấm áp vui vẻ là thế nhưng rất tiếc lại có kẻ chăn ngang phá hỏng không khí
của hai người, mà người đến đây chắc hẳn ai cũng đoán ra được mà, đúng không ?!
Lạc Khanh
Nhan khẽ cau mày, thanh âm không lạnh không nhạt, quả là nét mặt thay đổi nhanh
180 độ, diễn viên cũng phải cam bái hạ phong ha, nói : “ các hạ đã đến đây sao
còn không ra?!” Dung Phượng Ca nghe vậy, dĩ nhiên là biết có kẻ phá đám giữa
hai người rồi, mày đẹp chau lại, khẽ bĩu môi, người này thật là đáng ghét, Nhan
Nhan ít khi rãnh rỗi cùng y mà người này không biết giờ biết giấc đến xen vào,
hừ! khiến cho ngươi ăn cơm bị nghẹn uống nước bị sặc, đáng đời… >”< ( Dao
Dao * lấy khăn chấm chấm nước mắ