
t* : Tiểu Phượng Ca à, nguyền rủa người vậy là
không tốt nha, bản tính thiện lương của ngươi bị Nhan Nhan ‘tàn phá’ đến mức
này sao chứ )
“ Là
ngươi?!” Dung Phượng Ca lên tiếng, hắn chẳng phải là cái tên nam nhân vận bộ đồ
màu đen sì trên thuyền sao??! người này quả nhiên là có ý đồ không tốt với Nhan
Nhan của y mà, cho nên Phượng Ca đồng học của chúng ta nhanh chóng giữ lấy quyền
chủ đạo, ôm lấy thắt lưng của Lạc Khanh Nhan, mắt đẹp ‘chăm chú’ nhìn Âu Dương
Triệt, để ý đến hắn từng động tác nhỏ ^^
Âu Dương
Triệt từ ngày đó gặp Lạc Khanh Nhan, có cái gì đó cứ luôn thúc giục y đến tìm nữ
tử này, hai năm trước kể từ ngày đó, y không có một ngày nào là không hối hận để
cho nữ tử kia chạy đi, y sai ảnh vệ tìm người khắp đại giang nam bắc nhưng lại
không tra được một chút tin tức, bây giờ tương ngộ, có chăng cũng là một loại
duyên?! Hai năm này tưởng nhớ, không chỉ khiến hình bóng của nữ tử này giảm bớt
mà càng càng nhớ rõ ràng hơn, Âu Dương Triệt chợt cười, nguyên lai từ khi nào
đã rơi vào lưới tình?!
Là khi nữ tử
kia mắt lạnh nhìn y, cầm lấy ngọc trâm đâm vai của mình…..
Là khi nữ tử
kia vẻ mặt lạnh nhạt không coi y ra gì….
Hay là khi
nữ tử một thân thanh y, bờ vai tẫm máu quyết tuyệt rời đi…
Không rõ,
cũng không nhất thiết phải biết, giờ khắc này gặp lại, mặt đối mặt, y chỉ biết,
dù bất cứ giá nào cũng phải đem nữ tử này về bên mình, khóa lại, không thể để
nàng chạy đi như lúc trước, dù có là bẻ gãy cánh chim cũng không là gì, Âu
Dương Triệt mỉm cười nhìn về phía Lạc Khanh Nhan, thanh âm cũng bất giác nhu
hòa vài phần, khác hẳn với bộ dáng lạnh như băng hàng ngày : “ hai năm không gặp,
nàng… có khỏe?!”
Nha nha…
không phải đâu, sao lại hỏi thân thiết như vậy chứ, Dung Phượng Ca càng thêm hết
sức đề phòng, ôm chặt hơn nữa, Lạc Khanh Nhan từ lúc thấy Âu Dương Triệt đã có
chút không kiên nhẫn rồi, thấy y còn nói vớ vẫn như vậy, lại càng hết sức không
kiên nhẫn, người này lúc trước một tên chi độc nàng còn nhớ rõ lắm a, bây giờ lại
như vậy ‘ôn nhu’ nhìn nàng thật khiến cho nàng nổi một thân da gà, nhưng là dẫu
sao người đến là khách nha, Lạc Khanh Nhan treo lên khuôn mặt khách sáo tươi cười,
đáp : “ nhờ ơn vương gia, Khanh Nhan rất khỏe a, không biết vương gia lần này hạ
giá đến đây là có việc gì chỉ bảo”. Thật sự là rất khách sáo nhưng thanh âm lại
trào phúng mười phần, Âu Dương Triệt nghe vậy cũng không nổi giận, phản cười :
“ chẳng lẽ nàng không mời bổn vương uống một chén trà sao?!” nói đoạn còn hết sức
tự nhiên ngồi xuống đối diện cùng Lạc Khanh Nhan
Lạc Khanh
Nhan vươn tay vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca, ý bảo y buông mình ra, sau đó ngồi xuống,
Dung Phượng Ca tủm tỉm cười, ngồi bên cạnh, tiếp tục xấu lắm vươn ma trảo ôm lấy
thắt lưng của Lạc Khanh Nhan, một bộ dáng nếu có ai đó dám đụng vào Nhan Nhan của
y, thì thiện lương tiểu Phượng Ca sẽ không nể tình hóa thân thành mèo dữ cắn
người kia một phát vậy ^^
Thấy hai người
hỗ động ăn ý mười phần lại thân thiết như vậy, Âu Dương Triệt đáy mắt nghi hoặc
càng sâu, nữ tử bên cạnh Lạc Khanh Nhan là ai?! Y đã cho người điều tra nhưng lại
không thu được kết quả nào, mà hai năm này hành tung của Lạc Khanh Nhan như một
cái mê, y không thể nào nắm bắt được, cái cảm giác này thật khiến cho kẻ quanh
năm suốt tháng đứng ở vị trí thượng vị giả, nắm bắt trên tay mọi việc như y, thật
không dễ chịu chút nào
“ Vương gia
đến đây không là uống trà đi, như vậy thật sự xin lỗi, nơi đây không có trà …”
từ chối tiếp khách, không chút nào nể mặt, Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, Âu
Dương Triệt thấy vậy, thật sự thở dài, nữ tử này thật sự rất dễ dàng khơi dậy lửa
giận trong y mà
“ Không biết
vị cô nương này là….?!” Âu Dương Triệt tìm đề tài để nói, Dung Phượng Ca nhíu
nhíu mày, thật sự rất chán ghét, sao người này cũng nhầm y là nữ nhân nữa vậy,
định phân minh nhưng là nghĩ đến điều gì, ánh mắt chợt lóe giảo hoạt rồi nhanh
chóng biến mất, y mỉm cười, xinh đẹp vô song, hai cánh tay tiếp tục bò lên cổ của
Lạc Khanh Nhan, thanh âm nhuyễn tận xương khiến cho bất cứ nam nhân nào nghe
cũng không khỏi huyết mạnh tướng phun, y nói : “ người ta là của Nhan Nhan
thôi!” Nói xong còn lấy môi mình điểm nhẹ vào môi của Lạc Khanh Nhan, đôi gò má
tươi đẹp lại nổi lên rặng mây hồng, tiếp tục ‘ngượng ngùng’ tựa vào cổ của Lạc
Khanh Nhan, nhưng là nội tâm mười phần hò hét, hắc hắc… hôm nay y được thân hôn
Nhan Nhan a ^^ hanh hanh… xem đi, xem cho tức chết ngươi, dám đánh chủ ý vào
Nhan nhan
Lạc Khanh
Nhan nhìn mắt y lóe giảo hoạt đùa dai, chỉ biết mỉm cười dung túng, người này
nhất định là bị Linh Vân bày xấu rồi, còn Âu Dương Triệt lúc này đây thì mặt quả
thật đen như đáy nồi, chỉ tay vào hai người phẫn nộ quát : “ ngươi… ngươi… Lạc
Khanh Nhan, nàng là nữ nhân…” từ khi nào nữ tử này lại đi thích nữ nhân vậy?!
Âu Dương Triệt thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nam nam luyến nhau, nữ
nữ ân ái… đại lục này không phải không có, nhưng là y chưa bao giờ nghĩ đến lại
là…..
“ Ta biết
a…” Dung Phượng Ca gật gật đầu, Nhan Nhan chính là