Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323002

Bình chọn: 8.5.00/10/300 lượt.

g trong một căn nhà chật chội. Cô không

hiểu rõ bản chất giai cấp của mình là gì. Một điều chắc chắn là cô lớn lên

trong khu dân cư của giai cấp công nhân, mỗi ngày ngồi xe buýt đến trường, một

ngôi trường với nhiều thành phần giai cấp hỗn tạp. Ở đó, những sinh viên chưa

trải đời tin rằng thế giới thật tốt đẹp. Là người thầy, cô nói với họ xã hội là

công bằng, lòng người là lương thiện, chỉ cần bạn không ngừng cố gắng thì mọi

thứ rồi cũng sẽ có thôi. Sau đó, sinh viên tốt nghiệp, mang theo trái tim thuần

khiết bước vào cuộc sống xô bồ, để rồi người thì phất lên, kẻ thì đi xuống…

May mà Thái Hồng đã được ở lại trường. Nắng vàng rực

rỡ, năm tháng xanh tươi, văng vẳng đâu đây là tiếng đọc sách và những tiếng hò

hét tràn đầy sức sống vọng lại từ bãi tập. Chúng không ngừng nhắc nhở cô rằng,

chỉ có ở lại nơi đây cô mới không chết đi, bởi trong trường học, đời người

không có bốn mùa, chỉ có một mùa duy nhất đó là mùa xuân, mùa của tuổi trẻ mãi

không phai tàn.

Trưa ngày hôm sau, cô mang theo niềm tin đó hồ hởi đến

khoa Văn, như tất cả những người trẻ mới đi làm, cô vẫn còn vẻ nhí nhảnh trẻ

con, bước trên cầu thang mà cứ nhún nhảy chân sáo. Đúng lúc này, cô gặp một

giáo sư trung niên, Phương Chí Quần từ phía sau đi đến.

Bị anh ta vỗ một cái vào mông, Thái Hồng sửng sốt dừng

bước.

“Tiểu Hà, cuộc họp thường lệ hôm nay cô có đến không?”

Phương Chí Quần khẽ cong khóe môi, ánh mắt liếc nhìn vòng ngực của cô.

Thái Hồng cúi đầu cười nhạt, lúc này, Phương Chí Quần

như nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng vượt qua cô, đi vào phòng họp.

Những ngày còn học cao học, Thái Hồng đã bị ông giáo

sư họ Phương này vỗ mông một lần. Lúc đó cô đang theo học môn Lịch sử mỹ học

phương Tây của ông ta, vì suất học bổng của cả năm học, cô tức giận mà chẳng

dám nói nửa lời. Bây giờ đã là đồng nghiệp, con đường phía trước còn dài, cô

không thể cứ thỏa hiệp mãi, nhất định phải làm gì đó mới được. Quyết định như

vậy, cô vào toilet nữ, đứng trước cửa sổ gọi cho giáo viên hướng dẫn của mình,

Quan Diệp.

Tường thuật ngắn gọn chuyện ban nãy, đầu dây bên kia

im lặng vài giây, rồi giọng nữ trầm thấp, nhã nhặn của Quan Diệp vang lên:

“Thái Hồng, lập tức đi tìm chủ nhiệm khoa, nói với ông ấy, em bị người ta quấy

rối rình dục, yêu cầu khoa xử lý nghiêm khắc, khai trừ hoặc chuyển gã kia đi.

Hoặc là em lên phản ánh với lãnh đạo trường, nếu cần thiết thì nộp đơn kiện

theo pháp luật. Nhớ là phải tự tin, cương quyết, giọng điệu phải cứng rắn và

tuyệt đối không được khóc.”

Thái Hồng có chút do dự: “Làm thế có nghiêm trọng quá

không? Cũng không có chứng cứ, nếu hắn một mực phủ nhận thì sao?”

“Nếu làm thế, chủ nhiệm cùng lắm cũng chỉ gặp nói

chuyện với hắn, nhắc hắn từ nay về sau chú ý hơn. Phương Chí Quần chắc chắn

không thừa nhận, nhưng nếu không làm vậy thì đến nói chuyện cũng sẽ không có.

Tháng này ông Bàng vì chuyện chức vụ mà bận túi bụi, thời gian đâu mà quan tâm

em!”

Thái Hồng vỡ lẽ. Trước khi cúp máy, Quan Diệp còn nói

thêm: “Nhớ là em mới vào làm, phải nắm lấy cơ hội này. Một, cho họ biết đâu là

giới hạn của em. Hai, cho họ biết em tức giận. Ba, khiến họ sau này chỉ nghe

đến tên em là biết rằng thứ phải cho em thì phải cho em hết, nếu không sẽ gặp

rắc rối dài dài.”

Đều là những đạo lý đúc ra từ máu và nước mắt, nếu

không phải quan tâm đến bạn thì ai thèm chỉ dạy cho bạn?

Thái Hồng gật đầu lia lịa: “Dạ, em hiểu rồi.”

Sau khi bước ra từ toilet, Thái Hồng đi thẳng đến văn

phòng chủ nhiệm khoa ở tầng năm. Chủ nhiệm khoa Bàng Thiên Thuận là một thầy

giáo già luôn nở nụ cười thân thiện, đầu hói, mấy năm nay quen đội một bộ tóc

giả. Thời còn học đại học, từ hành lang tòa nhà Thái Hồng học có thể nhìn thấy

thầy ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh trong văn phòng chứa đầy sách, tóc giả được

tháo ra, đặt trên bàn, tay cầm cây lược cẩn thận chải chuốt…

Thái Hồng tức giận đùng đùng, gõ cửa văn phòng chủ

nhiệm khoa, dùng danh nghĩa một nữ giáo viên trẻ lòng đầy căm phẫn tố cáo hành

vi đồi bại của Phương Chí Quần, tha thiết yêu cầu lãnh đạo khoa xóa sạch triệt

để loại người “lưu manh học thuật” như thế, yêu cầu gã chính thức xin lỗi và

chuyển công tác gã ra khỏi khoa, nếu không cô sẽ báo với lãnh đạo trường hoặc

sở công an, thậm chí cô còn nói bóng gió mình có người nhà là luật sư, có thể

giúp cô đâm đơn kiện vụ này…

Nói suốt nửa tiếng đồng hồ, giáo sư Bàng chỉ im lặng

uống trà, một lúc sau, thấy tâm trạng cô đã dịu xuống, ông mới từ tốn nói:

“Tiểu Hà, chuyện quấy rối này không có chứng cứ thì khó nói lắm, có khi lại bị

người ta quay lại cắn một phát, chuyện bé xé ra to. Thanh danh của Phương Chí

Quần bị hủy hoại cũng chẳng sao, nhưng danh tiết của em sẽ bị ảnh hưởng…”

Đúng là gừng càng già càng cay. Thái Hồng tức thời

cứng họng, còn chưa biết phải nói gì nữa, giáo sư Bàng đã ném ra một câu hòng

đuổi khách: “Vậy đi, thầy đi gặp thầy Phương nói chuyện, để thầy ấy chú ý chút.

Nếu còn tái phạm, nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, em thấy thế nào? Uhm… Giờ

thầy có một cuộc họp, đã trễ giờ rồi…”

Cuối cùng, Thái Hồng


80s toys - Atari. I still have