Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323023

Bình chọn: 9.5.00/10/302 lượt.

tiu nghỉu đi ra. Mặt mày rầu rĩ

chạy xuống phòng trà ở tầng một, rót một ly nước lọc uống, tiếp tục suy nghĩ

đối sách. Bỗng di động đổ chuông, là Quan Diệp…

“Thái Hồng, em giải quyết chuyện đó xong chưa?”

“Y như những gì cô bảo, chủ nhiệm Bàng nói sẽ tìm

Phương Chí Quần nói chuyện.”

“Được rồi, như thế coi như em thắng rồi. Em mau đến

đây cứu cô với!”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Cậu Trần Vĩ Bình lại đến nữa rồi, đang đứng ngoài cửa

văn phòng cô.”

“Em đến ngay đây. Cô Quan, cô tránh mặt trước đi,

tuyệt đối đừng về văn phòng.”

Trần Vĩ Bình lại đến…

Thái Hồng hít một hơi thật sâu, đặt cốc nước xuống,

chạy một mạch lên tầng ba. Quả nhiên trông thấy Trần Vĩ Bình đang ôm một bó hoa

đứng trước văn phòng của Quan Diệp.

Từ ba năm trước, khi Hạ Tiểu Cương, nghiên cứu sinh

theo học tiến sĩ khoa Văn vì sùng bái cuồng nhiệt giáo sư Quan Diệp mà uống

thuốc độc tự tử trước cửa văn phòng cô, Quan Diệp đã trở thành nhân vật truyền

kỳ của ngôi trường này. Từ đó về sau, sinh viên đăng ký môn học của cô tăng gấp

mấy lần. Anh chàng Trần Vĩ Bình này là đàn anh của Hạ Tiểu Cương, cũng là một

kẻ sùng bái Quan Diệp. Trong thời gian học tiến sĩ, Trần Vĩ Bình đã bắt đầu

theo đuổi tình yêu của anh ta. Sau nhiều lần bị cự tuyệt, anh ta đã nguội lòng

thoái chí, rút khỏi trận chiến và nhường vị trí cho sư đệ là Hạ Tiểu Cương. Cái

chết của Hạ Tiểu Cương đã nhóm bừng lên ngọn lửa trong lòng anh ta, anh ta nghĩ

rằng Quan Diệp sau khi trả qua thất bại sẽ trở nên mềm lòng, buông lơi cảnh

giác, nhưng đến giờ Quan Diệp vẫn không cho anh ta một cơ hội nào. Sau khi tốt

nghiệp, anh ta lại đi theo con đường kinh doanh, gặt hái được nhiều thành công

trong ngành bất động sản. Theo lý mà nói, với thu nhập của mình, quanh anh ta

chắc chắn không thiếu người đẹp, không ngờ anh ta vẫn một lòng si mê Quan Diệp,

tìm mọi cơ hội tiếp cận cô.

Hà Thái Hồng chơi với Hạ Tiểu Cương, nhưng với Trần Vĩ

Bình thì chỉ chạm mặt vài lần. Ấn tượng duy nhất trong cô là cả hai đều khôi

ngô, tuấn tú, đều là tài tử của khoa Văn năm xưa. Hạ Tiểu Cương thì u uất lãnh

đạm, lúc nào cũng thơ thẩn đúng chất thi sĩ, còn Trần Vĩ Bình thì hào phóng,

khẳng khái, là một anh chàng si tình nổi tiếng trong trường.

Lúc đó Thái Hồng cũng biết rằng, hai vị sư huynh này

tuy tài năng xuất chúng, đẹp trai ngời ngời những cũng chỉ có thể đứng ngắm từ

xa chứ không thể dính vào được.

Thái Hồng chỉnh lại trang phục, đầu tóc, từ xa cất

tiếng chào: “Chào sư huynh!”

Trần Vĩ Bình mặc bộ com lê thẳng thớm, đưa mắt liếc

nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đề phòng: “Thái Hồng, em lại đến làm bia đỡ đạn cho cô

Quan sao?”

“Sư huynh, đây là văn phòng làm việc, có chuyện gì ta

đến chỗ khác nói chuyện được không?” Thái Hồng đặt cặp sách xuống, đánh trống

lảng. “Hôm nay cô Quan không có ở văn phòng đâu.”

“Cô ấy mười hai giờ hết tiết, sau khi dạy xong chắc

chắn se về văn phòng ăn cơm trưa.” Trần Vĩ Bình đưa mắt nhìn đôi giày da của

mình, ung dung nói: “Anh sẽ ở đây đợi cô ấy.”

“Sư huynh ơi, anh đã ra xã hội rồi, không còn nhỏ nữa,

anh nên biết cô Quan năm nay đã bốn mươi lăm mùa lá rụng rồi, lớn hơn anh đến

mười mấy tuổi, anh định diễn trò gì đây hả? Người ta thường nói gái hơn trai ba

tuổi như ôm hũ vàng, đằng này cô ấy lớn hơn anh những mười bảy tuổi, còn cái gì

để anh ôm nữa chứ?”

“Ai bảo kết hôn nhất định phải là nam lớn hơn nữ? Tại

sao không thể đảo ngược lại chứ?”

“Là thế này…”, Thái Hồng ghé vào tai anh thì thầm. “Cô

Quan đã qua thời kỳ sinh nở…”

“Buồn cười thật! Chẳng lẽ anh cưới vợ về chỉ để duy

trì nòi giống thôi sao? Tình yêu của anh dành cho cô ấy là tình yêu thuần khiết

nhất, không vì hôn nhân, cũng không vì chuyện nối dõi, ngoài tình yêu ra anh

không cần gì hết! Thái Hồng, em là học trò của cô Quan mà đầu óc em chỉ toàn

cặn bã của chế độ phụ hệ!”

“Sư huynh, anh nói hơi quá rồi đấy! Anh nói, anh tặng

cô giáo một bó hoa hồng, vậy là sao hả? Anh nghĩ rằng hoa hồng tượng trưng cho

tình yêu sao? Chỉ một bó hoa hồng mà có thể làm cho giáo sư Quan Diệp rung động

ư? Em nói cho anh biết, đối với cô ấy, hoa hồng chẳng là gì cả, chỉ là một ký

hiệu, một sự biểu đạt trống rỗng mà thôi. Anh gọi cái này là lãng mạn? Đừng có

ở đó làm xấu mặt sinh viên khoa Văn chúng ta được không? Anh có trò gì độc đáo

hơn chút không? Hạ Tiểu Cương ít ra còn viết được vài bài thơ đấy!”

“Đây không phải hoa hồng bình thường, bó hoa hồng này

trị giá mấy trăm tệ đấy!”

“Em biết nó đắt tiền, mà nó cũng xứng với cái mùi của

anh lắm, một gã doanh nhân sặc mùi tiền.”

“Ha!” Trần Vĩ Bình cười khinh bỉ. “Liệu có được mấy gã

doanh nhân sặc mùi tiền lại đi theo đuổi một người phụ nữ lớn hơn mình những

mười bảy tuổi hả? Hà Thái Hồng, anh biết em miệng mồm lanh lợi, nhưng theo đuổi

ai là quyền của anh, em đừng có đứng đây gây phiền phức cho anh nữa.”

“Không phải em gây phiền phức cho anh, mà hành động

của anh mới là gây khó chịu cho cô Quan. Anh nhất định phải gióng trống khua

chiêng, làm to chuyện cho mọi người biết hay sao? Anh chê cô Quan còn chưa đủ

phiền phức nữa ư? Anh nói an


Teya Salat