Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

đánh bài, đánh suốt đêm cũng nên.”

“…”

“Yên tâm đi, đồng nghiệp có xe, nếu về muộn sẽ đưa em

về.”

“…”

“Ngày mai? Ngày mai… không rảnh. Anh cũng biết đó, sắp

phải làm luận án tiến sĩ, em đăng ký lớp Tiếng Anh buổi tối rồi.”

“…”

“Không đâu, tiếng Anh của em tệ lắm. CET-6 sao đủ?”

“…”

“Vậy đi, khi nào rảnh em nhất định sẽ gọi cho anh,

được không?”

“…”

“Tạm biệt.”

Thái Hồng cúp máy, bất giác đưa tay lau mồ hôi. Ngoảnh

đầu qua nhìn Quý Hoàng, mặt anh không chút biểu cảm.

Cô nhún vai: “Là một người bạn của tôi. Tôi không muốn

anh ấy thấy bộ dạng mình hiện giờ.”

“Cô Hà, năm nay có một từ rất thịnh hành, đó là “ra vẻ

ngầu”.”

Cô ngẩng mặt, cau mày: “Này, thầy không được trêu chọc

tôi.”

“Hả?”

“Đừng quên là tính theo vai vế thì thầy là trưởng bối

của tôi đó.”

“Thật sao?”

“Thầy là sư đệ của Quan Diệp, tôi là học trò của Quan

Diệp, cho nên, thầy là sư thúc của tôi.”

Quý Hoàng mấp máy môi, rồi im lặng.

Giao thông dưới cầu vượt rất phức tạp, taxi chỉ có thể

dừng ở bên kia đường, nhưng Quý Hoàng lại một mực đòi đưa Thái Hồng qua đường.

“Trời ơi, thầy Quý, thực sự không cần đâu. Nhà tôi ở

ngay phía đối diện, tôi có thể tự sang đường được. Cảm ơn thầy đã đưa tôi về.”

“Nhớ là thấy đèn xanh rồi mới được qua đường đấy.”

“Tôi qua đường không bao giờ nhìn đèn.”

“Tại sao? Cô không sợ chết ư?”

“Thầy có biết không? Đối với con người, gông cùm lớn

nhất không phải chủ nghĩa phụ quyền, cũng chẳng phải chế độ chính trị độc tài,

mà là giao thông. Tin tôi đi, đây mới là gông cùm lớn nhất của xã hội hiện đại

đối với nhân loại.”

“Cho nên cô không thèm nhìn đèn? Bởi vì… cô muốn giải

thoát khỏi gông cùm ấy?”

“Đúng thế. Tôi tính toán khoảng cách và tốc độ của xe

trước và xe sau, canh có chỗ trống vừa đủ là tôi đi qua. Trước giờ đều thế,

chưa sai lần nào. Đây là kỹ năng cơ bản của một người dân thành thị.”

“Tôi là người dưới quê, chẳng trách tôi không hiểu.”

Nói dứt câu, anh bèn nắm lấy cánh tay cô: “Cô Hà, lần

này để tôi sang đường với cô, cô có thể nhân nhượng một chút cho cảm giác an

toàn của tôi không?”

Đến khi đèn xanh bật lên anh mới chịu buông tay.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thái Hồng không nén

được, khẽ cười: “Thầy Quý, thầy là anh cả trong nhà đúng không?”

“Sao cô biết?”

“Khí chất toát ra từ người anh nói cho tôi biết.”

“Thế cô chắc chắn là con gái một rồi.”

“Sao anh biết?”

“Khí chất toát ra từ người cô nói cho tôi biết.”

“Khoa học đã chứng minh, con một hoặc là giống con cả

hoặc là giống con út, anh nói tôi thuộc loại nào?”

“Con út.”

“Tôi… Tôi…” Cô đứng giữa đường giành cho người đi bộ

hét lớn: “Tôi có chỗ nào giống con út hả?”

Cô chỉ một người ăn mày bên đường, hỏi: “Chú ơi, chú

có thấy cháu giống con út không?”

Người ăn mày tròn mắt: “Cô gái à, cô cho tôi hai tệ

tôi sẽ nói cho cô biết.”

Thái Hồng lấy ví tiền, đưa hai đồng xu cho ông ta.

“Không giống. Cô giống con cả.”

“Này, chú gạt cháu.”

“Bạn trai cô chắc chắn đồng ý với tôi.”

Mặt Thái Hồng chợt đỏ ửng: “Anh… anh ta không phải bạn

trai cháu!”

“Sao không phải? Cô nghĩ tôi già nên mắt mũi kèm nhèm

sao? Là một ăn mày giàu kinh nghiệm, tôi đã gặp bao người rồi cô biết không

hả?”

Quý Hoàng ngồi xuống, đưa cho ông ta năm tệ, ân cần

hỏi: “Chú, năm nay ở quê mất mùa à?”

“Ối mẹ ơi, tôi nói chú em nghe, chú tưởng tôi từ nông

thôn ra sao? Tôi là người thành phố đấy, không giống sao?” Ông đưa một chân ra:

“Giày tôi mang là giày da đấy!”

“Mùa đông sắp đến rồi, chú có nơi để ở không?”

“Thành phố lớn, thiếu gì chỗ để trú thân! Trạm xe lửa,

bến xe khách, ga tàu điện ngầm, còn không nữa thì vờ lăn ra bất tỉnh để vào

bệnh viện… Nói thật cho chú em biết, thành phố lớn là thiên đường của ăn mày

đấy!”

“Chú ơi, chú ở đây cũng lâu rồi, có Cái Bang thật

không?”

Thái Hồng hỏi.

“Không có. Tôi chỉ sợ quản lý thành phố thôi. Mà bây

giờ đút chút tiền gọi là quản lý phí, họ cũng chẳng đến kiếm chuyện nữa.”

“Chú ơi, cháu thấy chú cũng khỏe lắm, thành phố lớn

thế này có lẽ sẽ tìm được công việc gì đó để làm.” Quý Hoàng nói một cách

nghiêm túc.

“Khỏe? Khỏe cái con khỉ! Tôi bị ung thư. Ung thư phổi

giai đoạn cuối.”

Hai người giật nẩy mình, một lúc sau Thái Hồng mới

định thần lại: “Không đúng, lần trước không phải chú nói chú bị ung thư gan

sao?”

“Cô nghe nhầm rồi. Ung thư gan là bà xã của tôi, đã

chết rồi.”

“Không phải lần trước chú nói người chết là con trai

chú à?”

“Con trai tôi cũng chết rồi. Tôi là người già neo

đơn!”

“Thế thím đưa cơm cho chú trưa nay là ai?”

Người ăn mày sững ra, nhất thời cứng họng, trợn mắt,

xua xua tay: “Được rồi, được rồi, hai người mau đi đi, đừng có ở đây cản trở

chuyện làm ăn của ông già này.”

Quý Hoàng đứng dậy, mỉm cười: “Chú bảo trọng! Chúc chú

vui vẻ!”

Thái Hồng nhìn gương mặt anh, trái tim bất chợt loạn

nhịp.

Không thể nào! Quý Hoàng cười rồi! Anh mỉm cười một

cách chân thành nhưng không phải với cô, một nữ trợ giảng xinh đẹp của khoa

Văn, mà là với một kẻ ăn mày tóc tai rối bù, răng ố vàng, mặt rỗ, toàn thân hôi

hám…

Có cần vậy không, Quý Hoàng? Anh còn chẳng t


Lamborghini Huracán LP 610-4 t