
u mới tỉnh táo hẳn.
Khi cô thức dậy, Quan Diệp đã rời đi.
“Xin lỗi, có phải tôi đã ngủ lâu lắm rồi không?” Cô áy
náy nói với Quý Hoàng.
“Không sao, tôi vừa tan lớp.”
Vậy là hai tiếng đồng hồ. Cô cười cười.
Anh vẫn ngồi ở chiếc ghế gần cửa sổ, vẫn vẻ hờ hững,
nói: “Không ngờ bị đánh một cú mạnh thế mà cô vẫn không khóc?”
“Tôi không bao giờ khóc”, Thái Hồng nói. “Cũng như anh
không bao giờ cười vậy.”
Anh nheo mắt nhìn cô, có chút khó hiểu: “Cô Quan bảo,
bài lý luận văn học của cô năm đó đạt điểm cao nhất từ trước đến giờ trong toàn
khoa Văn. Cô ấy đã thuyết phục cô đừng nghiên cứu lý luận, mà theo cô ấy làm về
mảng tiểu thuyết.”
“Tôi cũng thích tiểu thuyết. Tiểu thuyết và lý luận
đâu có mâu thuẫn nhau.”
Anh ngẫm nghĩ về câu nói này, bày tỏ sự đồng ý.
“Anh chàng ban nãy là sư huynh cô?”
“Anh ta cũng đáng thương lắm, tôi không trách anh ta.
Thầy Quý, thầy không hiểu rõ thành phố này. Nơi đây đầy rẫy những kẻ gian xảo,
kiểu đàn ông dễ bị tổn thương như anh ta quả không nhiều. Nếu tôi là cô Quan,
có lẽ tôi đã rung động rồi.”
“Đàn ông dễ bị tổn thương?” Chân mày anh nhướn lên.
“Có ai từng nói với anh, phụ nữ dễ bị xiêu lòng trước
loại đàn ông này không?”
Anh hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Không có.”
Thái Hồng nhìn bàn tay mình: “Hình như cô Quan đã kể
cho anh nghe rất nhiều chuyện về tôi rồi?”
“Chúng tôi đã đứng bên ngoài để đợi cô tỉnh dậy.”
Thái Hồng vẫn không bằng lòng, nói: “Nhưng tôi thì
hoàn toàn không biết chuyện của anh, liệu có công bằng không?”
Anh bất đắc dĩ nói: “Không công bằng.”
Sau đó, anh rút ra một tờ giấy từ xấp giấy tờ trên
bàn: “Hy vọng cái này sẽ giúp cô cảm thấy công bằng hơn một chút!”
Cô cầm lấy xem, không nén được mỉm cười.
Đó là bản lý lịch của anh.
“Hóa ra thầy Quý và cô Quan học cùng một trường.” Ngồi
trên taxi, tay cầm bản lý lịch của Quý Hoàng, Thái Hồng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô
tưởng bản thân đã đủ giỏi rồi, chí ít trước giờ luôn nhận được sự ưu ái khác
biệt của thầy cô, nếu không thì cô cũng chẳng có tên trong danh sách những người
hiếm hoi được giữ lại trường. Thế là một loạt các loại học bổng và hàng dài
danh sách những bài luận văn đã phát biểu trong đây không khỏi khiến cô cảm
thấy giang hồ bão táp, núi cao còn có núi cao hơn.
Quý Hoàng và Quan Diệp đều tốt nghiệp trường Đại học
S, ngôi trường trăm năm tuổi với bề dày truyền thống lâu đời, từ lâu đã nổi
tiếng mạnh nhất về khoa Văn. Khoa Văn trường F đứng thứ nhì toàn quốc, những
năm gần đây tiến bộ vượt bậc và có dấu hiệu ngang sức ngang tài với trường S.
“Nói cụ thể thì tôi là đệ tử của cô Quan”, Quý Hoàng
nói. “Tuy khi tôi vào học thì cô ấy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi. Năm ngoái,
trong lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của thầy hướng dẫn, tôi có gặp cô ấy ở Bắc
Kinh.”
Thái Hồng tròn xoe mắt: “Anh cũng là học trò của Tô
Thiếu Bạch?”
Khi nói đến nghiên cứu lý luận văn chương, không ai
không biết đến Tô Thiếu Bạch, bảo vật của khoa Văn – trường Đại học S, người có
quyền uy nhất trong giới lý luận văn nghệ. Lúc thi cao học, Hà Thái Hồng còn đọc
qua cuốn sách chuyên ngành Tự sự học của ông. Nhưng nghe nói ông là người cương trực, tính
khí cao ngạo, đối với học trò kén cá chọn canh… nên không được lòng người lắm.
Những người hướng dẫn tiến sĩ tương đương tuổi ông từ khi có tư cách hướng dẫn
đến lúc nghỉ hưu ít nhất cũng hướng dẫn được hai mươi mấy học trò, nhưng đến
nay, số học trò của Tô Thiếu Bạch chỉ có ba người tốt nghiệp tiến sĩ.
“Đúng.”
“Nói vậy… anh chính là… người trong truyền thuyết?”
Anh gật đầu.
“Nghe nói Tô Thiếu Bạch theo chủ nghĩa độc thân?”
“Đúng.”
“Thế còn anh? Anh cũng vậy hả?”
Anh ngẫm nghĩ một lát, nói: “Không phải.”
“Nghe đồn thầy Tô bình thường luôn nghiêm khắc, nhưng
trong lễ tốt nghiệp của học trò mình thì cười toe toét, cùng học trò chụp ảnh?”
Anh lặng lẽ quay mặt lại, chăm chú nhìn cô một lát,
lắc đầu: “Có chuyện này sao? Tôi không nhớ lắm…”
Khi nói lời này, ngữ khí của anh khiến Thái Hồng cảm
thấy anh như đang thất thần. Suy cho cùng, anh cũng không thể tham gia lễ tốt
nghiệp của hai học trò kia của Tô Thiếu Bạch được. Không muốn bầu không khí
chùng xuống, Thái Hồng hỏi tiếp:
“Thế thì trong lễ tốt nghiệp, anh có cười không?”
Câu trả lời lần này rất chắc chắn: “Không.”
“Tại sao? Anh không vui khi tốt nghiệp ư?”
“Vui thì nhất định phải cười sao?”
“Nếu không cười thì ai biết được anh vui hay không
chứ?”
Anh xoay đầu qua nhìn cô, chậm rãi đáp: “Tôi vui hay
không, không cần người khác biết.”
“Thầy Quý, năm nay có một từ rất thịnh hành, đó là “ra
vẻ ngầu”.” Cô không kiềm chế được, bật cười, cười nửa buổi mà Quý Hoàng chẳng
thèm cười lấy một cái, đành cúi xuống nhìn chân mình.
Lúc này di động của cô bỗng đổ chuông, Thái Hồng đưa
mắt nhìn màn hình: “Hi! Đông Lâm.”
“…”
“Em vẫn ổn.”
“…”
“Em… đang ở trường. Hôm nay có cuộc họp.”
“…”
“Đừng đến đón em! Kết thúc cuộc họp, thầy cô trong
khoa mời đi ăn. Anh biết đó, em là ma mới, đâu dám không đi, chắc sẽ về muộn.”
“…”
“Cũng không biết mấy giờ mới về. Nói là ăn cơm xong sẽ