
m rãi, nghĩ rằng sẽ
có sinh viên nêu thắc mắc, đây là chiêu mà trước kia cô rất hay dùng hòng làm
thân với giáo viên, nhưng tiếng chuông vừa reo len, đám sinh viên liền cầm ba
lô lên, đi một mạch. Chỉ còn lại một mình cô, trơ trọi đứng đó lau bảng, tắt
đèn, cứ như đây không phải là lớp học, mà là nhà xác vậy…
Hoa quế dưới lầu đã nở rộ, mùi hương ngây ngất lan tỏa
trong khuôn viên trường. Thái Hồng đeo ba lô, chân bất giác đi về hướng vườn
hoa. Anh chàng Quý Hoàng đó cũng là ma mới giống cô thôi, trừ việc có cái bằng
học vị Tiến sĩ ra, tình hình cũng chẳng khá hơn cô là mấy. Nhưng dáng vẻ của
anh ta lại rất lão luyện, có một vị giáo sư từng nói, chỉ có giáo viên “pro”
nhất mới đến lớp vào phút chót trước khi vào tiết. Hứ! Thái Hồng mắng thầm, Quý
Hoàng anh là cái gì chứ? Nếu không có sự quấy rối của anh hôm nay, tiết dạy đầu
tiên trong đời tôi cũng chẳng đến nỗi thảm hại như thế này, tâm hồn thuần khiết
và tinh thần luôn phấn đấu vươn lên của tôi cũng không phải chịu tổn thương
nặng nề đến thế.
Thái Hồng dùng suy nghĩ của mình thỏa sức đánh Quý
Hoàng đến bầm giập. Bước qua một dãy cây hoa quế, cô lại bắt gặp hắn. Ra là
tiết học của hắn cũng đã xong, nhưng vẫn chưa rời đi, có mấy sinh viên đang vây
quanh hắn.
Cô dừng bước, đứng sau lưng hắn, vẻ mặt trầm tĩnh đứng
đợi.
“Thầy ơi, em vẫn có chút không hiểu tiểu thuyết phức
điệu là gì. Ý thầy là chỉ các loại hình thái ý thức hoặc tiếng nói hoàn toàn
khác nhau cùng xuất hiện trong một bộ tiểu thuyết?”
“Ừ. Ý thầy muốn nói là tác giả không có thái độ phê
phán với những tiếng nói đó. Ông không phải muốn đem tất cả những tiếng nói
khác nhau đó biên tập thành một tiếng nói thống nhất để làm cái loa phát ngôn
cho ý thức của cá nhân mình, mà muốn những tiếng nói đó xuất hiện một cách tự
nhiên.”
“Thưa thầy, em vẫn còn một câu hỏi, liên quan đến lý
thuyết Carnaval hóa…”
“Đừng vội, vấn đề này thầy sẽ giảng kỹ ở tiết sau.”
“Thầy ơi, Bakhtin và Todorov…”
Thái Hồng lẳng lặng đứng đợi suốt ba mươi phút, những
em sinh viên đó mới lục tục đi về hết. Quý Hoàng cũng xoay người định bước đi,
chợt trông thấy cô, anh thoáng ngẩn ra, rồi dừng lại:
“Cô Hà, cô có vấn đề gì à?”
Thái Hồng lườm anh, hít một hơi thật sâu: “Tôi chẳng
có vấn đề gì cả. Anh đang dạy về chủ nghĩa hình thức Nga à?”
“Phải.”
“Nói vậy thì, cả tháng nay anh dạy Phê bình mới? Cả
môn này chỉ có một mình anh dạy thôi sao?”
Thái Hồng nhẩm tính, môn học này thường bắt đầu dạy từ
Phê bình mới, tiếp theo đó là Chủ nghĩa hình thức Nga, theo như tốc độ giảng
dạy một tháng một trường phái của anh chàng này, thì đây là môn học của cả năm
học. Ở khoa Văn của các trường đại học thì môn thiên về lý luận thế này là một
môn học rất phức tạp, chuẩn bị giáo án khó, ít điểm thú vị, không dễ thu hút
sinh viên, thường thì sẽ do những vị giáo sư có kinh nghiệm nhất định đảm nhiệm
việc giảng dạy chính, hầu hết các trường hợp sẽ do mỗi giáo viên tinh thông một
trường phái thay phiên nhau dạy. Thái Hồng còn nhớ, lúc trước, khi cô học môn
này có đến bảy giáo sư khác nhau giảng dạy, kết quả, cô thầm ném một câu nhận
xét chẳng chút nể nang về phía người thầy giảng chủ nghĩa giải cấu trúc: “Thưa
thầy kính mến, thầy đã thành công trong việc khiến em chẳng hiểu đầu cua tai
nheo gì, em cảm thấy thầy thực sự không biết mình đang nói về cái gì.”
“Đúng. Cô Hà có ý kiến gì đối với đề cương của tôi à?”
“Không. Tôi chỉ muốn tìm cơ hội bắt chuyện với anh
thôi.”
“Bắt chuyện?” Anh nhìn cô với cặp mắt nghi ngờ. “Tại
sao?”
“Uhm… Hồi nãy cô Trần gọi điện cho tôi, nói phòng học
đó đúng là của anh.”
“Ồ.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Tôi sai rồi, xin lỗi anh. Để thể hiện sự hối lỗi của
mình, tôi mời anh ăn cơm nhé!”
“Cô không cần khách sáo, tôi không đói.”
“Tôi cũng có vài vấn đề học thuật muốn thỉnh giáo
anh.”
“Lần sau đi.”
“Là thế này, con người tôi rất ghét bị người khác lợi
dụng sự áy náy của mình. Để không cho anh có được cơ hội đó, bữa cơm này tôi
nhất định phải mời anh.”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng lợi dụng sự áy náy của
người khác.”
“Chỉ là bữa cơm nhạt, ở ngay trong căng tin thôi mà.”
Thái Hồng cảm thấy giọng điệu mình lúc này hơi giống
đang van xin, thế mà anh chàng này chẳng chịu nể mặt chút nào. Cô nở nụ cười
gượng gạo, nhưng vẫn cố đứng chắn ngang lối đi của anh.
Quý Hoàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói:
“Được thôi.”
Ra khỏi quán cà phê, Thái Hồng thất thểu bước đi trên
phố. Cô suy nghĩ về tình bạn giữa mình và Lợi Lợi, càng nghĩ càng thấy rối như
tơ vò. Sau vụ Ngụy Triết, cô luôn tận hưởng một cảm giác ưu việt về mặt đạo đức
những tưởng rằng mình tha thứ cho Lợi Lợi, còn không câu nệ chuyện xưa mà tiếp
tục giữ mối quan hệ qua lại với cô ấy, tưởng rằng mình thật là cao thượng. Giờ
đây, rốt cuộc là ai làm tổn thương ai? Rốt cuộc là ai không câu nệ chuyện xưa?
Và rốt cuộc, ai mới là người coi trọng tình bạn? Tất cả đều không thể nói rõ
được!
Càng hoang đường hơn nữa là, xét theo toàn bộ sự việc,
dường như từ đầu chí cuối chỉ có hai cao thủ Lý Minh Châ