
đẩy nàng ra, sau đó nói:
- Ngươi
mang thai, hẳn là nên chiếu cố thân thể mình, khóc như vậy cẩn thận tổn thương
thân thể.
Vừa nói vừa đỡ nàng ngồi
xuống giường, lại nói:
- Mới vừa
rồi ta sai Trữ An mang cháo đến, ngươi ăn chưa!
- Ăn!
Vu Thu Nguyệt vừa nói vừa
lau nước mắt:
- Ăn rất
ngon, Hầu gia, cảm ơn Hầu gia còn nghĩ tới Thu Nguyệt
Cận Thiệu Khang trong
lòng có chút hổ thẹn. Lúc mua cháo hắn vốn không nghĩ tới nàng, là Trữ An nhắc
thì hắn mới mua thêm một phần.
- Nếu
ngươi thích, sau này ta sai Túy Nguyệt lâu mỗi ngày đem tới cho ngươi.
Vu Thu Nguyệt kéo tay
hắn, tựa vào vai hắn, tươi cười hạnh phúc:
- Cám
ơn Hầu gia!
- Nghe
nha hoàn nói, buổi trưa ngươi khóc? Nếu ngươi cảm thấy buồn bực thì mỗi ngày
nên đi hoa viên cho thư thả.
Vu Thu Nguyệt nắm chặt
tay hắn:
- Thu
Nguyệt chỉ là quá nhớ Hầu gia thôi, ngay cả hài nhi trong bụng cũng nhớ phụ hầu
nữa!
Vừa nói vừa cầm tay Cận
Thiệu Khang đặt lên bụng mình.
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng
nói:
- Mỗi
ngày con đều nói với ta là muốn gặp phu thân.
Ánh mắt Cận Thiệu Khang
dừng trên bụng nàng, có chút cười cười:
- Mới
được hơn hai tháng, hài tử còn chưa thành hình.
- Nhưng
ta cảm giác được như thế! Vu Thu Nguyệt nhìn hắn cười, có chút làm nũng nói.
- Nói
hươu nói vượn!
Cận Thiệu Khang rút tay
về nhưng ánh mắt vẫn còn dừng trên bụng nàng.
- Hầu
gia…
Vu Thu Nguyệt nhìn hắn,
đột nhiên mềm giọng khẩn cầu:
- Buổi
tối ở lại có được hay không?
Cận Thiệu Khang ngây
người, sau đó dứng dậy:
- Ta còn
có một số việc cần làm, mai sẽ đến thăm ngươi.
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Vu Thu Nguyệt bước lên ôm
hắn từ đằng sau, cầu khẩn:
- Hầu
gia, ngươi chán ghét Thu Nguyệt rồi sao? Ngươi có biết trong thời gian này ta
có bao nhiêu khổ. Ta biết, mấy ngày nay ngươi đều ở lại chỗ tỷ tỷ, ta không dám
ghen ghét, chính là...... Chính là lòng ta rất đau. “ Tư quân như minh chúc,
tiên tâm thả hàm lệ” (k có hứng thú với những lời Vu Thu Nguyệt xổ ra nên k
edit) lòng của ta như bị đao chém. Ta biết ta không tốt bằng tỷ tỷ, không thể
so sánh với tỷ tỷ. Nhưng là, chỉ hôm nay, Hầu gia, hôm nay ở lại được không, ở
lại bên ta và hài tử, để cho hài tử có cơ hội cùng phụ thân một chỗ. Ta biết
bây giờ ta không thể nào hầu hạ hầu gia. Chỉ cần hầu gia ở bên ta, ta sẽ an
tâm, ta sẽ thỏa mãn rồi. Hầu gia, chỉ hôm nay thôi có được hay không?
Vu Thu Nguyệt mỉm cười
cẩn thận hầu hạ Cận Thiệu Khang ăn tối.
- Hầu
gia, canh này là ta tự tay nấu, ngươi nếm thử, có đủ nhừ hay không?
Vừa nói vừa múc một bát
đưa tới trước mặt Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang nhìn bát
canh trước mặt nói:
- Bây giờ
ngươi mang thai, cũng không cần làm những chuyện này.
Vu Thu Nguyệt hơi cúi
đầu, cười nói:
- Ta vẫn
nhớ trước kia hầu gia thích nhất là canh này, Thu Nguyệt thầm muốn để hầu gia
ăn ngon.
Sau đó nói tiếp:
- Hầu gia
thử xem xem, mùi vị thế nào, Thu Nguyệt nấu từ trưa đó!
Đang chuẩn bị ăn canh,
Cận Thiệu Khang nghe vậy, liếc nàng một cái, Yên Nhiên nói:
- Chuẩn
bị từ trưa? Ngươi biết hôm nay bản hầu sẽ đến?
Vu Thu Nguyệt tươi cười
cứng đờ, sau đó cười khan hai tiếng:
- Ta cũng
không biết Hầu gia lúc nào sẽ đến, ngày nào cũng đều chuẩn bị canh này thôi.
Cận Thiệu Khang cười
cười, không nói cái gì nữa. Hắn như thế nào lại không biết nàng nghĩ gì. Nha
hoàn kia khóc kể một phen chỗ thái phu nhân là nàng cố ý an bài. Hắn có thể
hiểu dụng ý của nàng, chỉ là nàng muốn hắn đến gặp nàng nhưng trong lòng hắn
đột nhiên dâng lên cảm giác không vui. Mặc dù bên cạnh Vu Thu Nguyệt một mực
cười nói, nhưng hắn vẫn có cảm giác tĩnh mịch. Cùng Nhược Lan một chỗ sẽ không
như vậy, mỗi một câu nói, nụ cười của nàng đều khiến hắn phi thường vui vẻ.
Khiến lòng hắn ấm áp, thời gian qua rất nhanh, tựa như cả đêm chỉ nhoáng một
chút mà thôi.
Chính là hắn không thể
không đến đây, nữ tử này là hắn cầu chỉ mà lấy vào cửa, trong bụng nàng là máu
thịt của hắn, lúc nàng ôm hắn khóc xin hắn lưu lại. hắn thật sự không đành lòng
đẩy nàng ra.
Chỉ là cùng nàng một đêm,
Nhược Lan cũng biết nàng có bầu không thể cùng hắn, như thế, nàng có thể tức
giận không?
Hắn đột nhiên cười tự
giễu, Cận Thiệu Khang ơi là Cận Thiệu Khang, ngươi cũng quá đề cao chính mình
rồi. Nhược Lan sẽ không tức giận, nàng căn bản là không thèm để ý......
Trước đó, nàng đã thích
mình như vậy…
“... Nhược Lan cảm thấy,
kiếp này không gả cho Hầu gia không thể…”
Tình cảm sâu như vậy, sao
có thể nói thu là thu lại được? Không thấy sự cố gắng của hắn? Không thấy nỗ
lực của hắn? Thật đúng là đồ vô lương tâm…
Trong lòng Cận Thiệu
Khang chua xót không thôi.
Bữa tối, Vu Thu Nguyệt tự
nói tự cười, cùng Cận Thiệu Khang miên man suy nghĩ mà qua đi.
Sau khi ăn xong, Vu Thu
Nguyệt nói với Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia
vất vả một ngày, cũng mệt mỏi rồi, không bằng tắm rửa cho thoải mái.Thu Nguyệt
sai người chuẩn bị nước nóng ở sương phòng bên cạnh cho hầu gia tắm?
Cận Thiệu Khang không
chuẩn bị nhưng cũng nói:
- Cũng
được.
Vu Thu Nguyệt đưa Cận
Thiệu Khang sang sương phòng. Sươ