
uyệt, cuối cùng cũng tha thứ Thu
Nguyệt? Ta biết trong lòng Hầu gia vẫn quan tâm đến ta. Hầu gia, xin người đừng
giận Thu Nguyệt nữa, sau này Thu Nguyệt nhất định không làm chuyện này nữa!
Giọng nói của nàng mềm
mại đáng thương, đủ làm cho bất cứ ai nghe thấy cũng mềm lòng.
Nhưng Cận Thiệu Khang lại
ngăn tay nàng lại, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định đẩy nàng ra.
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu,
hai mắt rưng rưng, ngơ ngác nhìn hắn:
- Hầu
gia...
- Thu
Nguyệt, ngươi có thai, hẳn là nên tự chăm sóc mình cho tốt, ban đêm gió lạnh,
ngươi mặc ít như vậy chẳng phải sẽ dễ bị nhiễm lạnh
Lời nói dù nghe như quan
tâm nhưng giọng hắn nhàn nhạt, vẻ mặt cũng nhàn nhạt như đang kể chuyện, chẳng
có bất kì sự ân cần gì.
Vu Thu Nguyệt nhất thời
mơ hồ hiểu ý hắn:
- Hầu
gia, ngươi còn đang trách Thu Nguyệt, Thu Nguyệt cũng biết không nên dùng thủ
đoạn này, nhưng Thu Nguyệt sợ người có thai không thể hầu hạ Hầu gia, Hầu gia
sẽ dần dần quên đi Thu Nguyệt. Thu Nguyệt chỉ là muốn giữ Hầu gia lại, muốn Hầu
gia đến Cẩm tú viên nhiều hơn một chút, đây đều là vì Thu Nguyệt quan tâm Hầu
gia a. Hầu gia, nể tình hài nhi trong bụng Thu Nguyệt, ngươi không thể tha thứ
Thu Nguyệt?
Nàng quỳ xuống, kéo góc
áo hắn, khóc như đứt ruột đứt gan.
Cận Thiệu Khang đỡ nàng
lên:
- Thu
Nguyệt, ta không trách ngươi, ta hiểu tại sao ngươi làm như vậy. Trong mắt
ngươi, ta cùng lắm chỉ là sự cam đoan cho lợi ích trong tương lai của ngươi,
ngươi có thể dùng mê hương để đẩy nữ nhân khác đến bên ta, có thể thấy trong
lòng ngươi, ta cũng không quan trọng bằng lợi ích của ngươi. Như thế, ngươi
cũng không cần tỏ vẻ thương tâm muốn chết nữa. Chăm sóc quân cờ khác trong bụng
ngươi cho tốt, trừ ta ra, nó cũng có thể là cam đoan cho tương lai của ngươi.
Nói xong những lời này,
Cận Thiệu Khang không dừng lại, xoay người đi thẳng.
Vu Thu Nguyệt kinh hô một
tiếng, bước nhanh lên trước ôm lấy lưng hắn, kinh hoảng nói:
- Hầu gia,
không phải như thế, Thu Nguyệt là thật lòng thích Hầu gia! Xin ngươi tin tưởng
Thu Nguyệt!
Cận Thiệu Khang không nói
thêm gì, gỡ tay nàng ra, từng bước từng bước rời khỏi cẩm tú viên.
Phía sau truyền đến tiếng
Vu Thu Nguyệt khóc:
- Hầu
gia, Hầu gia!
Nhưng thanh âm này cũng
không thể khiến hắn dừng chân.
Ra Cẩm tú viên, Cận Thiệu
Khang không có chút nào do dự, tới thẳng Thu đường viện.
Trong Thu đường viện,
Tương Nhược Lan đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy nha hoàn thông báo thì
buông quyển sách trên tay, đứng dậy nghênh đón Cận Thiệu Khang.
Mới ra tới cửa đã thấy
Cận Thiệu Khang vén rèm đi vào, Tương Nhược Lan còn chưa kịp hành lễ thì Cận
Thiệu Khang đột nhiên tiến lên ôm nàng vào lòng.
Phía sau, Liên Kiều vốn
định đi theo chuẩn bị thay quần áo cho hắn, thấy cảnh này sợ đến phun cả đầu
lưỡi, cuống quýt xoay người bảo mọi người rời đi.
Tương Nhược Lan có chút
kỳ quái, Cận Thiệu Khang luôn luôn quy củ, tuyệt sẽ không làm bất kỳ động tác
thân thiết nào trước mặt người ngoài. Hôm nay làm sao vậy?
- Hầu
gia, Hầu gia!
Tương Nhược Lan thử đẩy
hắn ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn. Tương Nhược Lan thở dài:
- Hầu
gia, ngươi còn không buông ta, ta cù ngươi!
Bây giờ hắn hình như càng
lúc càng tùy tâm sở dục (thích gì làm nấy). Động một tí lại ôm ôm hôn hôn,
không thể dung túng hắn mãi được.
Uy hiếp này rất hữu dụng,
Cận Thiệu Khang lưu luyến không muốn buông nàng, hừ nhẹ một tiếng:
- Tinh
quái, nàng đúng là lắm trò.
Tương Nhược Lan xoay
người bảo nha hoàn tiến lên giúp hắn thay quần áo.
Thay quần áo xong, Cận
Thiệu Khang nói muốn đánh cờ, hai người ngồi bên bàn đánh ngũ tử kỳ (caro)
Lúc này, Cận Thiệu Khang
đột nhiên nói:
- Chuyện
Cấm vệ quân đã xong rồi!
Tương Nhược Lan à một
tiếng, tiếp tục suy tư nên đi bước tiếp theo thế nào.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
một cái:
- Nàng
không muốn biết tình trạng của đường huynh?
- Đường
huynh?
Tương Nhược Lan ngây ra,
nhớ ra nhị đường huynh nhà đại bá, khó trách gần đây Tương Phinh Đình hay tới
Hầu phủ, hóa ra là đến thăm dò tin tức.
Cận Thiệu Khang cười
cười, nhìn nàng thế này hiển nhiên là không đem việc này để trong lòng. Nhắc
tới mới nhớ, nàng gả vào Hầu phủ lâu như thế cũng chưa bao giờ mưu cầu nửa phần
tư lợi từ hắn.
Đây là tốt hay không tốt?
Cận Thiệu Khang đột nhiên không tìm được lời đáp.
- Đường
huynh nàng giờ thăng tới chức chỉ huy ngũ quân doanh.
Tương Nhược Lan nghiêng
đầu, không hiểu đó là khái niệm gì (me too:((.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Không
lâu nữa, đại bá nàng nhất định sẽ tới cảm tạ nàng.
- Cảm tạ
ta cái gì...
Còn chưa nói hết, Tương
Nhược Lan đã hiểu ra, nàng nhìn Cận Thiệu Khang:
- Thật ra
ngươi không cần làm thế.
Làm ta cũng sẽ không cảm
tạ ngươi......
Cận Thiệu Khang nhàn nhã hạ
một quân cờ đen xuống:
- Ta
không làm gì cả, chỉ là nhị đường huynh nàng quả thật rất thích hợp với vị trí
này. Cấm vệ quân phụ trách an nguy của hoàng thành cùng Hoàng thượng, không
phải là chuyện đùa.
Vừa nói hắn vừa vươn ngón
tay thon dài chỉ vào bàn cờ:
- Nhắc
nhở nàng một câu, nàng hết cờ rồi.