
nh chưng, cảm giác rất bất đắc dĩ.
Tương Nhược Lan cũng
không để ý đến hắn mà nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hắn vỗ vỗ bả vai nàng:
- Nhược
Lan...
Giọng nói mềm như nước,
đầy sự bất đắc dĩ cùng đầy sự sủng nịch.
- Đừng
động vào ta. Tương Nhược Lan rụt vai, cứng đầu nói
- Nhược
Lan!
Giọng Cận Thiệu Khang
trầm xuống, vừa định nhíu mày trách nàng mấy câu, nhưng đột nhiên trong lòng
nảy ra một ý nghĩ khiến hắn vui vẻ vô cùng.
Hắn tới gần nàng, nhẹ
nhàng nói vào tai nàng:
- Nhược
Lan, không phải nàng đang ghen chứ?
Những lời này giống như
một chiếc kim đâm vào thịt nàng, Tương Nhược Lan như xù lông lên. Nàng xoay
người, mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt đó như nghe được truyện cười bậc nhất:
- Ta
ghen?
Nàng chỉ vào chính mình:
- Ta
ghen? Ta chẳng thèm ăn giấm, cho tới giờ căn bản là ta không thích ngươi, ta
ghen cái gì, đúng là quá buồn cười.
Vừa nói nàng vừa trừng
mắt nhìn hắn rồi quay người sang chỗ khác.
Nhưng dù cứng rắn cũng
không nhịn được mà toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng run lên.
Ghen? Nàng? Không thể
nào? Nàng biết rõ hắn là người đã có đàn bà, có con, đầu óc nàng không phải là
đá, sao có thể ghen vì hắn?
Sẽ không đâu, sẽ không
đâu, ảo giác, mới vừa rồi nhất định là ảo giác.
Nhất định là trong thời
gian này quá gần gũi với hắn mới như thế, phải nghĩ cách mới được.
Bên kia, Cận Thiệu Khang
nghe nàng nói “tới giờ căn bản là không thích ngươi” xong, nhiệt tình đầy người
lạnh xuống, nhưng trái tim như bị người nhéo, vừa đau đớn lại vừa chua xót, vô
cùng buồn bực, vô cùng khó chịu.
Hắn chui về chăn mình,
tức giận quay lưng về phía nàng, nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Mỗi lần cãi
nhau với nàng xong đều có cảm giác này, đến mức hắn thấy thật khó thở.
Tương Nhược Lan nghe động
tĩnh phía sau, hắn tức giận? Nhưng lại nghĩ, tức thì tức, ai thèm quan tâm?
Nàng nhắm mắt lại, ép bản thân không nghĩ gì nữa.
Một lát sau, Cận Thiệu
Khang thật sự không chịu được nữa, xoay người lại.
- Chuyện
lần trước của Thu Nguyệt, nàng biết đó...
Hắn đột nhiên nói, giọng
nói rất nhẹ nhàng.
Tương Nhược Lan mở mắt
nhưng không lên tiếng. Cận Thiệu Khang biết nàng đang nghe, tiếp tục nói:
- Triệu
di thái thái là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, lúc đầu cũng là mẫu thân tự tay
đưa bà cho phụ hầu.
Tương Nhược Lan cũng từng
nghe qua chuyện này, cũng không cảm thấy bất ngờ, điều khiến nàng tò mò chính
là hắn muốn nói cái gì?
Nàng lẳng lặng nghe.
- Loại
chuyện này thực ra là chuyện rất bình thường. Trong mắt Thu Nguyệt là thế, mẫu
thân cũng thấy thế, trước ta cũng cho là như vậy. Ta nghĩ, có lẽ, nếu ta không
gặp nàng, có lẽ, đêm đó, trong Cẩm tú viên, ta sẽ có lựa chọn khác...
Phòng ngủ yên tĩnh, nến
đỏ chập chờn lóe sáng, trong không khí có mùi hương nhàn nhạt.
Giọng hắn trầm thấp,
thong thả, trong không khí dần dần đặc lại khiến người nghe có một cảm giác đặc
biệt.
- Nhưng,
ta đột nhiên cảm thấy đây là chuyện rất khó để tiếp nhận, bất tri bất giác, ta
dường như đem quan niệm của nàng thành quan niệm của mình. Chính ta cũng cảm
thấy khó tin, Nhược Lan, từ lúc nào nàng có ảnh hưởng với ta lớn như vậy?
Tương Nhược Lan lẳng lặng
nghe vẫn không lên tiếng nhưng ánh mắt dần nhu hòa lại.
- Bây giờ
ta đã không có cách nào đối mặt với Thu Nguyệt nữa, với Hoa Thanh, Nhược Lâm
thì cũng chẳng có chút tinh thần nào. Mỗi ngày đến Thu đường viện tựa như thành
một thói quen của ta. Thời gian trước nàng bị bệnh, ta nghỉ ở Sở thiên các,
nhưng mỗi đêm đều phải tới Thu đường viện nhìn một chút mới ngủ được. Nhược
Lan, nếu… nếu sau này ta không chạm đến nữ nhân khác, như vậy, nàng có thể tiếp
nhận ta không?
Hai mắt Tương Nhược Lan
trợn to, nhìn ánh nến đối diện mà kinh ngạc đến ngẩn người.
Cận Thiệu Khang đợi hồi
lâu thấy nàng không nói liền nghiêng người qua, Tương Nhược Lan cảm giác được
vội nhắm mắt lại.
- Đã ngủ
chưa?
Cận Thiệu Khang có chút
nhụt chí, chán nản nằm lại. Thật vất vả mới lấy được dũng khí... những lời này
sao hắn có thể nói lại lần thứ hai.
Sáng hôm sau dậy, Tương
Nhược Lan coi như không có chuyện gì mà hầu hạ Cận Thiệu Khang lâm triều. Lúc
đó, vài lần ánh mắt Cận Thiệu Khang nhìn nàng chăm chú nhưng nàng chỉ ngẩng đầu
nhìn hắn cười khiến hắn không thấy nửa điểm khác lạ. Cuối cùng, hắn tin rằng
những lời đêm qua nàng quả thật không nghe thấy.
Nếu không, một nữ tử,
nghe được những lời này sao có thể vẫn ung dung như không có gì xảy ra?
Cận Thiệu Khang vô cùng
buồn bực. cả sáng hôm đó mặt lạnh như tiền khiến bọn nha hoàn sợ đến co đầu rụt
cổ.
Tương Nhược Lan vẫn dùng
tư thái bình tĩnh này mà tiễn Cận Thiệu Khang ra cửa. Cho đến khi bóng Cận
Thiệu Khang biến mất nàng mới thở dài một hơi, cảm giác chân như nhũn ra.
Nàng sai nha hoàn ra
ngoài, ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong giương, kinh ngạc đến xuất
thần.
Mấy tháng nghỉ ngơi, da dẻ
dần trắng lên, cũng trở nên mịn màng, như thế này khiến nàng trông bớt thô kệch
mà lại tăng phần thanh lệ.
Nhưng cho dù như thế,
cũng không tính là mỹ nhân? Cận Thiệu Khang coi trọng nàng ở chỗ nào? Nàng đ