
á trị. Đến lúc đó ngay cả đường tỷ kia cũng phải hành lễ với
nàng.
Trước, nàng vẫn tưởng
rằng Tương Nhược Lan sẽ giúp nàng. Nhưng không ngờ Tương Nhược Lan lại có thái
độ này khiến nàng có chút bất ngờ, cũng khiến nàng hoang mang. Nhất thời, nàng
không biết nên thương lượng với ai.
Nhưng nàng đã hạ quyết
tâm, nếu vào cung, nàng sẽ không thể đi ra. Bất luận thế nào nàng cũng sẽ phải
trở thành cung phi tôn quý vô hạn (chờ đi con cờ hó)
Tương Nhược Lan trở lại
chỗ Cận Yên Nhiên, cùng các nàng hàn huyên vài câu, hỏi các nàng có quen hay
không, có gì cần thì cứ bảo cung nữ tới tìm nàng.
Đang nói, Tương Nhược Lan
đột nhiên nghe được Lâm Đan Phượng và Vương Lệ Oánh nói chuyện.
Đầu tiên hình như là
Vương Lệ Oánh khen Lâm Đan Phượng xinh đẹp, Lâm Đan Phượng bưng miệng, cười
cười, ôn nhu nói:
- Ta thì
có gì là đẹp, biểu tỷ ta mới đẹp!
Vương Lệ Oánh hỏi:
- Vậy
biểu tỷ ngươi lần này cũng tiến cung?
Lâm Đan Phượng nói:
- Không
có, nhà biểu tỷ ta đã có một tỷ tỷ vào cung, nàng không thể tham gia tuyển tú
nữa.
Nghe đến đó, Tương Nhược
Lan nao nao, lập tức hỏi Lưu Tử Đồng:
- Sao
vậy, mỗi một gia tộc chỉ có một nữ tử có thể tiến cung?
Lưu Tử Đồng có chút giật
mình nhìn nàng:
- Sao
thế, chẳng lẽ Hầu phu nhân không biết?
Tương Nhược Lan cười lạnh
một tiếng, cái gì cũng đã hiểu. Thì ra là thế, Tương gia này thật ghê tởm, một
nhà cao thấp lại đối phó với một nữ tử như vậy! Hôm nay còn mặt dày vô sỉ muốn
nàng giúp?
Tương Nhược Lan rời khỏi
Trữ tú cung thì tâm tình quả thật là không tốt.
Từ trước tới nay, nàng
vẫn luôn chán ghét Tương Nhược Lan đời trước, cảm thấy nàng ta đã mang đến cho
mình quá nhiều phiền toái. Nhưng đến giờ phút này, nàng mới hiểu được Tương
Nhược Lan cũng là một người đáng thương.
Nàng điêu ngoa, nàng tùy
hứng, nàng thô lỗ, nàng bất kính, nàng có đủ các loại khuyết điểm, nhưng như
thế có thể trách nàng? Phụ mẫu sớm qua đời, thân nhân duy nhất thì lại tính kế,
có thể nói bi kịch của Tương Nhược Lan một phần lớn là do một nhà bá phụ nàng
tạo thành. Kiều thị cố ý dung túng, Tương Phinh Đình xui khiến, từng bước từng
bước đẩy Tương Nhược Lan đến tuyệt lộ!
Chẳng những như thế, bọn
họ còn đường hoàng chiếm đoạt gia sản của Tương Nhược Lan, hôm nay còn mặt dày
vô sỉ nói với nàng cái gì mà người một nhà, thân tỷ tỷ?
Thật sự là quá đáng hận,
quá ghê tởm!
Muốn đến gặp Thái hậu?
Được ... được... ta thỏa
mãn cho ngươi!
Tương Nhược Lan vừa đi
vừa tức hận nghĩ.
Đột nhiên phía trước vang
lên tiếng khàn khàn:
- Làm gì
mà mặt mày cau có thế, ai đã đắc tội nàng?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa, Cảnh Tuyên Đế một thân long bào đứng dưới
ánh mặt trời đang nhìn nàng nhếch môi cười, mắt hoa đào cong cong, hàm răng
sáng như lóe lên (quảng cáo close up chắc)
Gần đây Tương Nhược Lan
thấy hắn cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa. Ba ngày hai lượt Cảnh Tuyên Đế sẽ lại
lướt qua trước mặt nàng, mỗi lần đều đột ngột xuất hiện. Có đôi khi Tương Nhược
Lan nghĩ, con sâu nát này chẳng lẽ học được càn khôn đại na di?
Tương Nhược Lan âm thầm
thở dài, tiến lên hành lễ.
- Nhìn
đường nàng đi, hẳn là từ Trữ Tú cung đi ra, nhìn thấy mỹ nhân của trẫm chưa?
Vừa nãy nhìn nàng tức giận, có phải vì thấy nhiều mỹ nhân như thế mà bị đả kích
không? Nàng cũng chẳng cần quá để ý cái này, tướng mạo là trời cho, hâm mộ cũng
chẳng được.
Cảnh tuyên đế một hơi nói
xong, ánh mắt vẫn mang theo ý cười.
Tương Nhược Lan khóe
miệng giật giật, nàng cảm thấy con sâu bệnh này nếu không phải là hoàng đế thì
chắc đã sớm bị người ta đánh thành đầu heo rồi... cái miệng này thật đáng ghét!
- Hoàng
thượng, không có chuyện gì, thần phụ xin cáo lui trước.
Ai thèm tranh cãi với
ngươi. Tương Nhược Lan hành lễ rồi lướt qua hắn. Cảnh tuyên đế xoay người theo:
- Trẫm
còn chưa nói xong, Tương Nhược Lan, nàng càng lúc càng làm càn.
Tương Nhược Lan cúi đầu,
xoay người nhìn hắn, bất đắc dĩ nói:
- Hoàng
thượng, người còn muốn nói cái gì? Thần phụ rửa tai lắng nghe.
Cảnh tuyên đế bước thêm
hai bước, đến gần nàng thì dừng lại, đột nhiên ngừng cười, ánh mắt có chút chăm
chú:
- Nhược
Lan, khi nãy sao lại tức giận, nói cho ta nghe.
Chuyện của Tương Phinh
Đình đương nhiên không thể nói cho hoàng đế nghe, Tương Nhược Lan ngẩng đầu
cười nói:
- Vừa nãy
không phải Hoàng thượng đã nói rồi sao, ta đúng là vì thấy nhiều mỹ nữ như thế
mà bị kích thích! Là kích thích cực lớn
Như thế ngươi đã hài lòng
chưa.
- Không
cần phải chịu kích thích, nàng cũng xinh đẹp!
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
nhẹ nhàng nói.
- A...
Tương Nhược Lan nghi ngờ
mình nghe nhầm
Cảnh tuyên đế nhìn nàng,
mắt hoa đào trở nên nhu hòa:
- Ta nói,
nàng cũng rất xinh đẹp.
Tương Nhược Lan nhìn hắn,
có chút mơ hồ, một lát sau, nàng cười khan hai tiếng:
- Ta còn
phải đến xoa bóp cho Thái hậu, ta đi trước...
Tương Nhược Lan nói rồi
quay người chạy đi, cảm giác phía sau vẫn có ánh mắt gắt gao nhìn mình đến nỗi
lạnh sống lưng.
Nhất định là mình nghĩ
nhiều rồi, nhất định là thế. Hắn là Hoàng thượng, đà