
ạnh, Cận Yên Nhiên
chưa từng thấy mâu thân phát hỏa lớn như thế bao giờ. Nàng quỳ gối bên giường
sắp khóc.
Tương Nhược Lan không thể
nhịn được nữa, nàng ngừng tay, nhìn thái phu nhân, lạnh lùng nói:
- Mẫu
thân, bây giờ người làm thế này là vì cái gì? Vì khiến chính mình khó chịu,
khiến Yên Nhiên khó chịu, khiến Hầu gia khó chịu, hay là khiến con dâu khó
chịu? Ta nói cho ngươi, ta có khó chịu thế nào cũng không so được với Yên Nhiên,
Hầu gia. Ngươi nhìn Yên Nhiên đi. Thái phu nhân, ngươi vì phát tiết cơn giận
với ta mà không để ý đến cảm nhận của bọn họ? Nếu ngươi thật sự không cần ta,
ta lập tức đi! Đến lúc đó nhìn xem người khó chịu, lo lắng nhất là ai!
Thái phu nhân chỉ vào nàng,
tức giận đến phát run:
- Làm
càn, ngươi dám nói như vậy với trưởng bối!
Cận Yên Nhiên kéo áo
Tương Nhược Lan, khóc ròng nói:
- Đại
tẩu, ngươi nói ít đi một câu
Sau đó lại nhào tới cạnh
thái phu nhân, khóc ròng nói:
- Mẫu
thân, Yên Nhiên còn có thể ở nhà được bao lâu? Yên Nhiên chỉ mong thấy mẫu thân
khỏe mạnh. Mẫu thân, người để đại tẩu chữa bệnh đi, để cho Yên Nhiên trước khi
đi có thể thấy mẫu thân khỏe mạnh Yên Nhiên mới an tâm.
Thái phu nhân cũng không
nhịn được mà rơi nước mắt, bà vuốt đầu nữ nhi, nhẹ nhàng gật đầu.
Tương Nhược Lan lúc này
mới đi tới cùng Liễu Nguyệt giúp thái phu nhân cởi quần áo, Tương Nhược Lan đầu
tiên đổ thuốc lên người bà rồi bắt đầu xoa bóp. Liễu Nguyệt đứng một bên nói:
- Ta cũng
vẫn xoa bóp cho thái phu nhân như vậy nhưng đều vô dụng.
Tương Nhược Lan vừa làm
vừa nói:
- Đầu
tiên phải đúng vị trí huyệt vị, nếu không đúng đương nhiên vô dụng, tiếp theo
lực đạo cũng phải thích hợp, quá nặng không được, quá nhẹ cũng không có hiệu
quả. Nhưng mà, lần này bệnh của thái phu nhân rất nghiêm trọng, chỉ xoa bóp
không cũng không hết được, cũng không thể trách ngươi.
Nghe đến đó, thái phu
nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ta xem
xem ngươi còn có bản lãnh gì!
Cận Thiệu Khang bởi vì lo
lắng cho mẫu thân, cũng bởi vì Tương Nhược Lan mà không rời đi. Hắn đứng ở
ngoài cửa, gió lạnh từng trận thổi tới, hắn như là không có tri giác mà đứng
yên bất động.
Trong phòng, hỏa lò càng
đốt càng cháy, độ ấm càng lúc càng cao.
Tương Nhược Lan xoa bóp
cho thái phu nhân nửa canh giờ, đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Thủ pháp của Tương Nhược
Lan Liễu Nguyệt không thể so sánh được, thái phu nhân cảm giác thư thái không
ít, nhưng mặc dù như thế, sự oán giận của bà với Tương Nhược Lan không bớt một
phân.
Cận Yên Nhiên thấy sắc
mặt mẫu thân khá lên một chút thì cũng ngừng khóc, đứng một bên lẳng lặng nhìn.
Xoa bóp xong, Tương Nhược
Lan ngồi thẳng lên, chỉ cảm thấy eo và bả vai đều đau nhức không thôi, nàng thở
dài một hơi. Liễu Nguyệt ở bên đưa một chiếc khăn tới:
- Phu
nhân lau mồ hôi.
Tương Nhược Lan nhận lấy,
xoa xoa mồ hôi trên trán. Bên cạnh, Cận Yên Nhiên thấy thế, tiến lên nhẹ giọng
nói:
- Đại
tẩu, vất vả cho ngươi rồi!
Thái phu nhân nghe được,
hừ lạnh một tiếng quay đầu lại, vừa định châm chọc hai câu, nhưng lại thấy
người Tương Nhược Lan đầy mô hôi, sắc mặt tái nhợt, hé mồm mà thở, hiển nhiên
khi nãy xoa bóp rất vất vả. Miệng bà giật giật nhưng cũng không nói gì, quay
đầu lại.
Liễu Nguyệt hỏi:
- Phu nhân,
bây giờ có phải có thể mặc quần áo cho thái phu nhân rồi?
Tương Nhược Lan lắc đầu
nói:
- Chỉ xoa
bóp không thì chỉ có thể tạm thời không đau nhưng đêm nay chỉ e không ngủ được
Cận Yên Nhiên tiếp lời
nói:
- Vậy
phải làm gì bây giờ? Cạo gió?
Trong mắt nàng, Tương
Nhược Lan cạo gió là rất thần kỳ
Tương Nhược Lan không
nhịn được cười cười nói:
- Với
bệnh phong hàn, giác hơi sẽ có hiệu quả hơn cạo gió.
- Giác
hơi?
Cận Yên Nhiên không rõ
hỏi lại. Thái phu nhân cũng tò mò mà quay đầu lại
Tương Nhược Lan cười
cười, cầm lấy cái thùng gỗ nhỏ một bên, lấy ra mấy ống giác bằng trúc lần trước
nàng dặn Phương mụ mụ làm
Cận Yên Nhiên và thái phu
nhân đều tò mò nhìn nàng.
Tương Nhược Lan để cho
thái phu nhân xuống, một tay cầm ống giác tay cầm mồi lửa, đốt lửa
vào ống, rồi nhanh chóng gắn vào lưng thái phu nhân, trên vai trên lưng liên
tiếp gắn vào tám chiếc ống trúc
Trong ống giác lửa đã
dập tắt, ống trúc gắt gao dính vào da thịt thái phu nhân khiến thái phu nhân
cảm giác nóng. Thái phu nhân chưa bao giờ thấy qua bạt hỏa
quán, trong lòng có chút hoảng, lập tức hô lên:
- Đau
quá, Nhược Lan, ngươi cố ý làm thế, ngươi muốn hành hạ lão thái bà này?
Ngoài cửa, Cận Thiệu
Khang nghe mẫu thân kêu lên vốn định vọt vào nhưng lại lập tức dừng bước. Bởi
vì hắn biết Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không là người như thế, mặc dù trước kia
nàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không làm ra
chuyện như thế.
Trong phòng, Cận Yên
Nhiên thấy mẫu thân hô đau thì hơi hoảng, nàng sờ sờ vào ống trúc, nhưng
cảm giác những ống trúc đó như là dính chặt vào
người mẫu thân, cầm vào cũng không rơi xuống, không khỏi có chút hoảng sợ.
- Đại
tẩu, ngươi đang làm cái gì vậy, đó rốt cuộc là cái gì, tại sao mẫu thân kêu
đau!
Tương Nhược Lan nhìn hai
mẹ c