
còn đi xuống đến ngực nàng, chạy loạn trên nhũ phong của nàng,
thỉnh thoảng còn cắn cắn khiến nàng thở dốc, cả người run rẩy.
- Thiệu
Khang… Thiệu Khang… không còn sớm nữa, đừng làm loạn.
Cận Thiệu Khang thở dài
một hơi, nằm trên ngực nàng, hung hăng hôn nàng rồi mới ngẩng đầu lên.
Tóc hắn rơi xuống ngực
nàng, có vài sợi còn dừng lại ở bộ vị mẫn cảm của nàng khiến nàng rên lên lại
càng khiến hắn không nhịn được mà hôn nàng. Qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên
- Đồ
ngoan tâm…
Hắn nhẹ nói bên tai nàng:
- Thật
không nỡ rời khỏi nàng.
- Thiệu
Khang, trời sắp sáng rồi, ngươi mau dậy đi.
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng
cười.
- Buổi
tối chờ ta trở lại cùng dùng bữa.
- Ngươi
muốn ăn gì?
Cận Thiệu Khang cúi đầu
nói nhỏ một câu vào tai nàng. Tương Nhược Lan xấu hổ đánh hắn một cái, sẵng
giọng:
- Bại
hoại!
Cận Thiệu Khang cười to,
nhảy dựng lên. Tương Nhược Lan cũng đứng dậy, gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Hoa Anh hầu hạ Tương
Nhược Lan mặc quần áo, Liên Kiều cùng một nha hoàn khác hầu hạ Cận Thiệu Khang
mặc triều phục. Hai người một hồi ta nhìn ngươi, ngươi cười ta khiến bọn nha
hoàn buồn cười mà không dám cười. Nhưng thấy chủ tử ân yêu như vậy thì cũng vui
vẻ thay bọn họ.
Hai người cùng dùng điểm
tâm. Lúc sắp đi, Cận Thiệu Khang tới cạnh nàng nhẹ nói:
- Mấy hôm
nay nàng không khỏe cũng đừng chạy loạn khắp nơi.
Tương Nhược Lan cười đáp
ứng.
Cận Thiệu Khang đi rồi,
Tương Nhược Lan đến vấn an thái phu nhân. Thái phu nhân vì tối qua giác hơi,
qua một đêm nghỉ ngơi nên bệnh cũng giảm hơn phân nửa, tinh thần cũng khôi phục
không ít. Có lẽ là vì nguyên nhân này mà thái độ với Tương Nhược Lan cũng tốt lên,
còn sai Liễu Nguyệt lấy ghế cho nàng ngồi.
Vừa ngồi xuống chưa bao
lâu thì Vu Thu Nguyệt đến vấn an thái phu nhân.
Bây giờ Vu Thu Nguyệt có
thai đã hơn ba tháng nên bụng chưa nổi rõ. Nàng để nha hoàn dìu đỡ rồi hành lễ
với thái phu nhân. Thái phu nhân nói:
- Chẳng
phải đã miễn cho ngươi hành lễ? Ngươi có mang thai, đừng đi tới
đi lui nữa
Vu Thu Nguyệt ôn nhu nói:
- Đây là
bổn phận của Thu Nguyệt, huống hồ thân thể Thu Nguyệt giờ vẫn thoải mái, không
có gì đáng ngại.
Thái phu nhân lại nói:
- Quả
hạnh nhân xanh lần trước ngươi có thích ăn không?
Vu Thu Nguyệt cười nói:
- Nói ra
sợ thái phu nhân chê cười, hạnh nhân xanh lần đó đã sớm ăn hết rồi, bây giờ
nghĩ lại vẫn cảm giác thèm thèm.
Chua nam cay nữ, thái phu
nhân cười đến mắt híp lại, ánh mắt nhìn Vu Thu Nguyệt lại càng thân thiết:
- Ở chỗ
ta vẫn còn một ít, ngươi thích ăn thì chút nữa lấy về mà ăn.
Vu Thu Nguyệt tỏ ra vui
vẻ:
- Tạ
ơn thái phu nhân.
Tương Nhược Lan vẫn mỉm
cười ngồi nghe. Trước mặt người đàn bà mang thai con với trượng phu mình, trước
kia nàng còn có thể không thèm để ý đến nhưng bây giờ nói không để ý là nói
dối. Nhưng nàng không ngừng tự nhắc nhở mình rằng nếu đã lựa chọn con đường
này, có một số việc phải học cách quên đi, nếu không sẽ chỉ khiến mình phiền
não hơn mà thôi.
Chỉ cần Cận Thiệu Khang
không quan tâm nàng ta thì nàng cũng chẳng để ý Hầu phủ nuôi thêm hai người. Về
phần hài tử, sau này bọn họ cũng sẽ có hài tử.
Thái phu nhân nói một hồi
thì cũng bắt đầu thấy mệt. Hai người cáo từ, lúc gần đi, Vu Thu Nguyệt nói với
thái phu nhân:
- Lần này
Thu Nguyệt có chuyện muốn xin thái phu nhân.
- Chuyện
gì?
- Thu
Nguyệt bây giờ đã có mang ba tháng rồi, Thu Nguyệt muốn nhân lúc thân thể còn
chưa nặng nề muốn về thăm nhà một chút, nói với phụ mẫu một tiếng.
Thái phu nhân cười cười:
- Cái này
tất nhiên là được, xe của ta tương đối rộng, thoải mái. Ngồi xe ta mà về.
- Tạ ơn
thái phu nhân!
Hai người cùng rời khỏi
Thu đường viện.
Gần đây Cận Thiệu Khang
thường nghỉ đêm tại Sở thiên các đã huyên náo cả phủ, mà đêm qua Cận Thiệu
Khang nghỉ lại Thu đường viện còn chưa truyền ra ngoài cho nên bọn họ nhân vẫn
len lén nói Tương Nhược Lan thất sủng rồi. Chỉ có điều lần trước thấy bọn hạ
nhân lắm miệng bị trừng phạt nên lần này không ai dám nói gì mà thôi.
Vu Thu Nguyệt đi trước,
Tương Nhược Lan đi sau. Đột nhiên Vu Thu Nguyệt bước chậm lại, chỉ chốc lát sau
hai người đã đi bằng nhau
Vu Thu Nguyệt lấy hạnh
nhân xanh thái phu nhân cho bỏ vào miệng, lại đưa một quả cho Tương Nhược Lan
cười nói:
- Tỷ tỷ,
ăn một quả đi?
Tương Nhược Lan liếc một
cái, cười nói:
- Di
nương thích ăn thì cứ ăn thôi.
Vu Thu Nguyệt thu tay lại
cười nói:
- Cũng
đúng, cái này quá chua, chỉ có phụ nữ có thai mới ăn.
Tương Nhược Lan đột nhiên
chỉ vào phía trước:
- Cẩn
thận, đằng trước có hố!
Vu Thu Nguyệt hoảng sợ,
vội thu chân về, thiếu chút nữa thì nuốt luôn quả hạnh nhân vào bụng, khom lưng
dùng sức mãi mới nhổ được quả hạnh nhân xanh ra (cho chếtJ))
Ngẩng đầu lên thì mặt đã
trắng bệch.
Tương Nhược Lan đi tới
bên cạnh nàng, cười lạnh nói:
- Di
nương có mang, nên toàn tâm chiếu cố hài tử của mình mới đúng, đừng nghĩ chuyện
linh tinh nếu không đến lúc đó hối hận cũng đã muộn!
Nói xong, lướt qua người
nàng mà đi.
Đi được một đoạn, Ánh
Tuyết lặng lẽ nói với Tương Nhược Lan:
- P