
ng quá là tà đạo? Không phải là lừa người chứ?
Vu Thu Nguyệt nhìn chằm
chằm Vương mụ mụ.
Vương mụ mụ vội xua tay,
kích động nói:
- Phu
nhân, quả thực thần kì như thế! Người nghe ta nói, một người họ hàng của ta vì
nhờ làm theo pháp sư này mà sinh được con trai. Đương nhiên cũng không phải
không có người không làm được, nhưng pháp sư nói là vì kiếp trước bọn họ làm
nhiều điều ác cho nên kiếp này bị trừng phạt. Nhưng cho dù là thế thì lần thứ
hai sẽ sinh được con trai. Rất linh đó! Hàng năm những người tới chỗ pháp sư
chẳng biết là bao nhiêu mà kể.
Những lời này khiến tim
Vu Thu Nguyệt đập nhanh hơn, trong lòng kích động. Nàng quay đầu cầm tay mẫu
thân, kích động nói:
- Mẫu
thân, ngươi phái người đến quê Vương mụ mụ hỏi thăm đi, nếu thật sự là thế thì
ta sẽ thử một lần.
Vu phu nhân không an tâm:
- Cái này
rõ ràng là rất ma quái, cũng chẳng biết có nguy hiểm không. Hơn nữa vạn nhất bị
Hầu phủ phát hiện...
Vu phu nhân lo lắng không
phải không có đạo lý, chuyện thay đổi giới tính thai nhi vừa nghe đã biết là có
ma quái, vạn nhất bị Hầu phủ phát hiện thì không phải là chuyện nhỏ!
Vu Thu Nguyệt ngây ra, do
dự một rồi rồi cắn răng như hạ quyết tâm nói:
- Mẫu
thân, giờ ta đã không còn lựa chọn nào khác! Bất kể thế nào ta cũng phải sinh
được con trai, chỉ cần có một tia cơ hội ta sẽ không buông tha! Nếu là nữ nhi,
sinh ra cũng là vô dụng. Không bằng mạo hiểm một chút.
Vu phu nhân cảm thấy nữ
nhi nói cũng có đạo lý, gật đầu:
- Ta sẽ
sai người đi thăm dò.
Hai mẹ con hàn huyên một
hồi, Vu Thu Nguyệt nhắc tới dạo gần đây bị lãnh lạc, nước mắt ròng ròng. Vu phu
nhân thở dài nói:
- Cũng là
vì cha ngươi chức nhỏ mới bị người coi không ra gì…
Nói đến đây là đổi đề
tài:
- Nhắc
tới chuyện này thiếu chút nữa ta quên mất một việc
Vừa nói vừa sai nha hoàn
lấy ra một hộp gỗ nhỏ trong rương. Vu Thu Nguyệt nhìn cái hộp trước mắt hỏi:
- Đây
là cái gì?
Vu phu nhân nói:
- Đây là
lễ tạ ơn Nhị cữu cữu ngươi đưa. Chuyện lần trước nhờ ngươi xin An viễn hầu đã
thành, cữu cữu ngươi đã được diều vào thành. Giờ hắn làm trong đội cận vệ của
hoàng thượng, được chức quan không lớn cũng không nhỏ. Cữu cữu ngươi còn nói,
một người làm quan cả họ được nhờ, tâm nguyện nhiều năm của hắn cũng không bằng
một câu nói của An viễn hầu. Cữu cữu rất cảm kích ngươi.
Vu Thu Nguyệt nhìn lễ vật,
khẽ hừ một tiếng nói:
- Thế này
thì có là cái gì, nếu ta sinh được con trai thì chẳng những là cữu cữu mà các
huynh đệ tỷ muội ta cũng sẽ an bài thỏa đáng. (chém kinh quá:)))
Như vậy mới có thể trở
thành hậu thuẫn vững chắc cho nàng được.
Buổi tối, Tương Nhược Lan
vẫn chờ Cận Thiệu Khang về mới ăn cơm. Rõ ràng nói sẽ sớm về mà trời tối đen
rồi mới vừa về.
Tương Nhược Lan vừa sai
nha hoàn hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, vừa hỏi hắn:
- Hầu
gia, hôm nay sao về muộn thế.
Cận Thiệu Khang cầm lấy
chiếc khăn lông từ tay nha hoàn, vừa lau mặt vừa cười nói:
- Hôm nay
trong triều đình có một số việc, cho nên về trễ, được rồi, có tin tốt muốn nói
cho nàng, nhất định nghe xong nàng sẽ rất vui.
- Tin tốt
gì?
Tương Nhược Lan thấy vậy
thì hiếu kỳ hỏi. Lại thấy hắn lau mặt như hai bên tai chưa sạch nước thì đi tới
cầm chiếc khăn lông cười nói:
- Mặt rửa
cũng không xong.
Nói xong nhón gót, vươn
tay lau khô mặt cho hắn.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
gần ngay trước mắt. Dường như đây là lần đầu tiên, nàng không hề đề phòng,
không hề kháng cự mà chủ động đến gần mình. Nhìn nàng cẩn thận, nhẹ nhàng lau
mặt cho hắn, thỉnh thoảng đôi mắt lại nhìn hắn, ánh mắt như hắc ngọc hàm chứa
tình ý. Sau đó nàng mỉm cười, đôi môi phong nhuận cười thật xinh đẹp, thật mê
người...
Hắn lặng yên nhìn nàng,
đôi mắt nâu thâm thúy như biển, má lúm đồng tiền như đóa hoa ban đêm, lặng lẽ
nở rộ.
Hắn không nhịn được vươn
tay ôm eo nàng, khiến thân thể mềm mại của nàng gắt gao dán chặt lên người hắn.
Tương Nhược Lan đỏ mặt,
nhẹ giọng nói:
- Hầu
gia, nha hoàn còn đang ở đây.
Quay đầu lại thì lại phát
hiện bọn nha hoàn như là không để ý cảnh này, ai nấy đều tự giác lui xuống. Chỉ
có Hoa Anh nhỏ tuổi nhất lúc ra đến cửa thì len lén bưng miệng cười, nhìn thấy
Tương Nhược Lan nhìn thì vội rụt cổ lè lưỡi bước đi.
- Bây giờ
không ai ở đây nữa
Cận Thiệu Khang cúi đầu,
mũi cao nhẹ cọ lên mũi nàng.
- Vừa về
đã không đứng đắn…
Tương Nhược Lan lấy khăn
lông đẩy mặt hắn ra. Hắn giật lấy chiếc khăn, không thèm nhìn và ném ngược về
phía sau. Chiếc khăn bay một đường, chính xác rơi vào trong chậu như là sau
lưng hắn mọc thêm mắt vậy.
- Oa!
thật là lợi hại! Tương Nhược Lan khen.
Được người mình yêu khen
ngợi, Cận Thiệu Khang đắc ý đến dương mày, nụ cười càng sâu, má lúm đồng tiền
càng đẹp, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến đỏ như là không thật.
Tương Nhược Lan thấy vậy
hai mắt quên cả chớp.
- Nhược
Lan, nàng có biết nàng như thế này….
Khuôn mặt Cận Thiệu Khang
đột nhiên trầm xuống, hai mắt sâu như muốn hút nàng vào, hắn cúi đầu, ngực càng
nóng lên, hai tay ôm chặt như muốn nàng khắc sâu vào thân thể hắn.
Hơi thở nam tí