
nh của hắn
dần dần dồn dập, càng lúc càng nóng bừng khiến nàng mơ hồ như sắp ngất.
Bỏ đi lớp giáp hộ thân,
đối mặt với mị lực thành thục đầy nam tính của hắn, nàng hoàn toàn không thể
kháng cự.
- Nàng
đang hoa si…
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng
cười, nụ cười dịu dàng khiến người nàng như nhũn ra. Giọng nói nhẹ nhàng mang
theo một sức hút khiến lòng nàng như có con mèo cào cào.
Nàng cũng cười, hai mắt
lưu chuyển, đôi môi khẽ mở trông vô hạn phong tình.
- Ta hoa
si tướng công ta một chút cũng không được sao?
Ba chữ cuối nhẹ nhàng nói
ra giống như một lưỡi câu câu lấy tim hắn.
- Được!
Tiểu yêu tinh... Ta thích... nàng có biết không, nàng như thế này thật mê
người, khiến cho ta muốn…
Hắn mỉm cười, má lúm đồng
tiền lại xuất hiện, môi từ từ cúi xuống chặn lấy một nàng.
Sau đó... nụ hôn nóng
bỏng đến thiên hôn địa ám … cảnh tượng nhu tình
Hai thân ảnh gắt gao ôm
nhau, triền miên hôn, cả người tràn ngập cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Một lúc lâu sau, hai
người mới lưu luyến mà tách ra. Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nàng ôm
lấy cổ hắn, hai người trán cọ trán, lẳng lặng nhìn nhau cười.
- Thiệu
Khang. Không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm rồi còn đến vấn an mẫu thân.
- Thật
chẳng muốn rời xa nàng…
- Đừng
làm loạn nữa, ngoan…
Cận Thiệu Khang dở khóc
dở cười:
- Tiểu
yêu tinh!
Lúc này mới quyến luyến
không muốn mà buông nàng ra.
Tương Nhược Lan nhìn
gương sửa sang lại quần áo, đầu tóc, lại giúp Cận Thiệu Khang sửa lại quần áo.
Lúc này lại bị hắn ăn đậu hũ vài lần. Lúc lâu sau, Tương Nhược Lan mới sai nha
hoàn vào dọn cơm lên.
Lúc ăn cơm, Tương Nhược
Lan hỏi chuyện khi nãy:
- Ngươi
nói có tin tốt muốn cho ta biết, là chuyện gì?
Cận Thiệu Khang gắp mấy
miếng thịt bò mà nàng vẫn thích ăn vào bát nàng rồi nói:
- Nhược
Lan, có thích đi săn thú không?
- Đi săn?
Hai mắt Tương Nhược Lan
sáng bừng lên. Trong quá khứ, Tương Nhược Lan vốn chắng phải là nữ nhân yêu
kiều, cưỡi ngựa săn thú đều rất tốt! Tới cổ đại lâu như vậy rồi còn chưa có cơ
hội ra ngoài chơi vui vẻ, nghe nói có thể được đi săn, nàng đương nhiên thấy
vui.
- Lúc nào
đi, hai chúng ta cùng đi thôi sao?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Nàng
vội cái gì, từ từ nghe ta nói đã. Hôm nay lúc lâm triều, vùng săn bắn truyền
tin đến nói là có phát hiện ngân hồ.
- Ngân
hồ?
- Đúng.
Ngân hồ này vô cùng hiếm gặp, rất có linh tính, toàn thân lông trắng như tuyết,
không có chiếc lông tạp nào. Tính tình cũng giảo hoạt, lanh lẹ. Với thợ săn mà
nói, bắt được một con ngân hồ là thành tựu cả đời. Hoàng thượng thích nhất là
săn thú, vừa nghe tin này thì vui mừng vô cùng, lập tức quyết định năm ngày sau
đi săn bắn
Tương Nhược Lan ngạc
nhiên nói:
- Năm
ngày? Hoàng đế xuất hành không phải là chuyện nhỏ, chút thời gian như thế cũng
kịp
- Thực ra
là không kịp nhưng ngân hồ cũng sẽ chẳng ở mãi một chỗ. Tới chậm sợ nó bỏ đến
nơi khác mất. Hoàng đế ra lệnh một tiếng, không kịp cũng phải kịp. Thời gian
này Bộ Lễ có thể sẽ rất bận rộn. Hôm nay bộ Binh cũng an bài Cấm vệ quân đi
theo hộ giá mới kịp được.
Tương Nhược Lan càng nghe
càng ngạc nhiên:
- Hoàng
đế đi săn, ta cũng có thể đi theo?
Hoàng đế đương nhiên là
có thể mang đàn bà, nhưng chẳng lẽ quan viên cũng được mang theo nữ quyến
Nói tới đây, Cận Thiệu
Khang cũng nghi hoặc:
- Có lẽ
lần này Hoàng thượng tâm tình tốt nên đặc biệt khai ân, cho phép quan viên đi
theo mang nữ quyến. Nói là ngân hồ khó gặp được cho nên muốn trên dưới cùng
vui. Lúc ấy ta nghĩ chắc chắn nàng sẽ thích.
Nghe được bốn chữ “đặc
biệt khai ân” trong lòng Tương Nhược Lan có chút khó chịu nhưng lại nghĩ chắc
bản thân đa tâm. Nhiều người như vậy hắn có thể làm gì? Có lẽ là muốn trên dưới
cùng vui.
- Sao thế
Nhược Lan, nàng không vui?
Cận Thiệu Khang thấy sắc
mặt nàng trầm xuống thì hơi lạ.
Tương Nhược Lan vội vàng
cười nói:
- Không
phải, đương nhiên ta rất vui. Đã lâu không ra ngoài chơi. Lúc đó chúng ta thi
xem ai bắt được nhiều hơn.
Cận Thiệu Khang cười lớn,
vẻ mặt rõ ràng là không cho là đúng. Nàng muốn so cùng hắn thì đúng là không
biết tự lượng sức mình!
P/S (Shishachun): lúc ta
viết chương này cảm thấy rất hạnh phúc. Không biết các tình yêu đọc có cảm giác
này không?
Ăn cơm tối xong, hai
người đến Tùng hương viện vấn an thái phu nhân.
Hai người thong thả cùng
đi.
Dù ở trong phòng biểu
hiện của Cận Thiệu Khang như một kẻ lưu manh nhưng chỉ cần vừa bước ra khỏi
phòng, có mặt người ngoài thì hắn lại thành quân tử, vô cùng thủ lễ ngay cả đầu
ngón tay cũng không chạm vào nàng. Chỉ là lúc nhìn Tương Nhược Lan thì không hề
nghiêm khắc mà ánh mắt, nét mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu.
Điều này làm cho Tương
Nhược Lan cảm thấy, cho dù bắt hắn và nàng cùng đi tới chân trời góc bể thì đó
cũng là điều hạnh phúc.
- Lát nữa
ta sẽ nhắc tới chuyện động phòng hoa chúc với mẫu thân
Nhân lúc không có ai, Cận
Thiệu Khang nhỏ giọng nói với nàng.
Tương Nhược Lan nhìn
quanh bốn phía, có chút thẹn thùng:
- Hầu
gia, không cần gấp như vậy.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Cũ