
ột số việc không nên quá gấp.
Cũng đúng, mới được hai
tháng, là mình đã nóng nảy. Tương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười.
- Nói như
vậy, túi thơm này ta mang trên người là không sao
Lưu Tử Căng trầm mặc một
hồi rồi mới nói:
- Sự vật
trên đời có ngàn vạn, hạ quan cũng không thể chắc chắn được. Thứ hạ quan nói
thẳng, nếu phu nhân lo lắng thì không nên mang theo người.
Lưu Tử Căng thấy nàng bận
tâm đến túi thơm này như vậy thì đương nhiên biết, túi thơm này là nỗi lo canh
cánh trong lòng nàng.
- Lưu
thái y nói có lý.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ
vạn nhất. Túi thơm này không thể giữ bên người nữa. Chỉ tiếc nó không thể trở
thành chứng cứ được.
- Muội
muội ta cũng chuyển lời vấn an đến phu nhân. Lưu Tử Căng nói.
- Hôm sự
của lệnh muội đã được định?
- Đã định
xong rồi, đợi Tử Đồng cập kê thì sẽ thành hôn
Nhắc tới việc này, Lưu Tử
Căng khôi phục thần thái thanh nhã ban đầu.
- Phu
nhân gần đây ổn không?
Lưu Tử Căng thấy nàng
cười gượng, dù thoáng qua nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Hoàng thượng ban thiếp
cho Cận Thiệu Khang đương nhiên hắn biết, Tương Nhược Lan hay ghen hắn cũng
biết, trong lòng nàng lúc này hẳn là rất khó chịu.
- Ta vẫn
ổn… đúng rồi, khi nào Lưu thái y thành hôn?
Cho dù nàng có không ổn
thì cũng không nói cùng hắn được.
Ánh mắt Lưu Tử Căng buồn
bã:
- Tháng
hai năm sau hạ quan sẽ thành hôn.
Cả ngày hôm nay tinh thần
công chúa khá ổn, ăn được một chút, cũng không nóng lên nữa những vẫn hơi bị
ho. Tương Nhược Lan cho nàng uống nhiều nước, trong phòng đốt lò sửa rất khô,
Tương Nhược Lan cho người mang ba bốn chậu nước đến bên giường để giữ độ ẩm của
căn phòng cho nàng được thoải mái.
Công chúa trừ lúc ngủ còn
lại đều quấn quýt đòi nàng kể chuyện. Tương Nhược Lan thích sự hào phóng, đáng
yêu của nàng. Công chúa cũng thích tính thẳng thắn của Tương Nhược Lan, không
như những người khác ngay cả nói cũng không dám nói. Đương nhiên thích nhất vẫn
là những câu chuyện của nàng, hai người dần dần nảy sinh tình cảm thân thiết.
Buổi tối, Tương Nhược Lan
xoa bóp cho công chúa, sợ nàng buổi tối lại phát sốt nên xoa bóp xong dỗ nàng
ngủ ngay. Lúc này có một gã thái giám đi vào, nói thầm vào tai nàng mấy câu.
Tương Nhược Lan sắc mặt
biến đổi nhưng trước mặt nhiều nô tài như vậy không tiện phát tác để tránh
người khác sinh nghi. Nàng nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là theo
thái giám đi ra ngoài.
Đi tới ngoài cửa, Tương
Nhược Lan nhỏ giọng nói với thái giám:
- Ngươi
đi nói cho Hoàng thượng, nói đêm đã muộn, ta không đi.
Nàng không muốn một mình
gặp hắn.
Nhưng thái giám kia tựa
như sớm đã đoán được nàng sẽ nói như vậy, không hề giật mình, tỉnh táo đáp lại:
- Hoàng
thượng nói, nếu phu nhân không đi thì sẽ giữ phu nhân ở lại cung vài ngày nữa.
Hỏa khí của Tương Nhược
Lan bốc lên, vốn nàng thấy bệnh tình của công chúa đã khá lên, ngày mai nghĩ sẽ
xin Hoàng thượng về nhà. Nhưng kẻ vô lại kia muốn giữ mình lại vài ngày, mình
có cách gì mà phản đối.
Đã hai ngày không ở nhà,
nói nàng không lo lắng là lừa người. Đồ biến thái chó chết, chuyện gì cũng tính
toán sẵn cả.
- Phu
nhân, mời qua bên này
Chẳng có cách nào, Tương
Nhược Lan không thể làm gì khác hơn là đi theo thái giám
Thái giám mang theo chiếc
đèn lồng đi trước, Tương Nhược Lan vẫn nhận ra phương hướng là ngự hoa viên.
Chỉ chốc lát sau, thái
giám dẫn Tương Nhược Lan đến một chiếc phòng nhỏ, bốn phía đều có cửa sổ, cửa
lớn khép hờ, bên trong có ảnh đèn leo lét
- Phu
nhân, Hoàng thượng đang bên trong, vào đi thôi, bên ngoài gió lớn.
Thái giám nói xong những
lời này thì hành lễ rồi xoay người rời đi.
Tương Nhược Lan nhìn căn
phòng nhỏ này, đó là một căn phòng bé lại kín, sao nàng dám vào?
Đêm mùa đông vô cùng rét
lạnh, Tương Nhược Lan dù trong tay có lò sưởi, khoác áo lông chim tránh gió
nhưng đi một đoạn như vậy cũng không khỏi run người. Tương Nhược Lan vẫn không
muốn đi vào ở cùng Cảnh Tuyên đế một mình một phòng.
- Nếu đã
đến sao còn không vào. Bên ngoài gió lớn, đừng để bệnh của công chúa chưa khỏi
thì nàng đã ngã bệnh. Cứ như vậy, ta cũng ngại để nàng xuất cung, đành chờ nàng
hết bệnh mới được.
Trong phòng truyền ra
giọng nói hùng hậu của Cảnh Tuyên đế. Trong đêm tối yên tĩnh này có cảm giác
chấn động lòng người
- Có gì
cần nói thì nói nhanh lên, cho ta sớm trở về là được. Tương Nhược Lan hậm hực
nói
Cửa chi nha một tiếng rồi
mở ra, thân ảnh cao lớn của Cảnh Tuyên đế xuất hiện trước cửa, ngọn đèn vàng
chiếu lên người hắn tạo thành ánh hào quang. Khuôn mặt hắn cũng vì thế mà có
chút mơ hồ.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Nàng sợ
cái gì? Ở bãi săn ta còn không làm gì nàng thì ở trong cung ta làm gì được
nàng. Trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Tương Nhược Lan cũng
không dám tin tưởng hắn:
- Có gì
cần nói thì mau nói đi
Cảnh tuyên đế yên lặng.
Từ trên người hắn tản ra hơi thở lạnh lùng. Tương Nhược Lan cảm giác sống lưng
lạnh toát, không nhịn được mà vội lui về phía sau vài bước.
Đúng lúc này, Cảnh Tuyên
đế đột nhiên tiến lên, bước t